Gần đến ngày cưới, Hoa Ngọc cũng thường đến thăm ta.
Mỗi lần đến, nàng đều bắt gặp Thương Huyền ngồi trên ghế trúc trước cửa, chậm rãi cầm kim thêu túi thơm.
Hoa Ngọc xông vào hỏi ta:
"Ta thấy ánh mắt Thần quân không được tốt lắm, liệu có thêu nổi không?"
Ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp:
"Mấy hôm trước hắn còn xuống hạ giới trừ yêu, dùng Sương Cửu Kiếm gọt người ta thành bộ xương khô, mắt hắn vẫn tinh lắm."
Một vị "Lão Thần quân" khẽ ngẩng đầu lên, cách cửa sổ hỏi:
"Thêu đuôi uyên ương dùng chỉ gì?"
"Chỉ vàng."
Thương Huyền lại cúi xuống, thay bằng chỉ vàng.
Hoa Ngọc cười ngặt nghẽo:
"Thế có ai thêu áo cưới cho ngươi?"
Ta chỉ ra ngoài cửa:
"Tất nhiên là 'Lão Thần quân' thêu rồi."
Thương Huyền không tỏ ra vẻ gì trên mặt, nhưng tốc độ làm việc rất nhanh, chỉ mấy hôm đã khiến người ta đem áo cưới đến.
Áo cưới đỏ thẫm, thêu phượng vàng tinh xảo, sống động như thật, đính thêm bảy sắc bảo châu từ Đông Hải, ánh sáng lấp lánh, giá trị vô ngần.
Hoa Ngọc nhìn chăm chú, đôi mắt như muốn rớt ra khỏi tròng.
Nàng vừa ngắm áo cưới vừa nói:
"Nghe nói gần đây Quỷ Vực không được yên ổn, các vị thần quân Thiên giới đều bận rộn trấn áp Quỷ Vực, thế mà Thương Huyền vẫn có thời gian làm áo cưới cho ngươi, quả thật không tồi."
Thương Huyền thực sự rất bận.
Mẫu thân ta cũng vậy, lúc nào cũng dầm mưa dãi gió, bỏ ta ở lại trông coi Đan Huyệt Sơn.
Hoa Ngọc lại nói:
"Nghe nói Minh Hoa sắp c.h.ế.t rồi."
Ta khựng lại.
Không ngờ lại nhanh như vậy.
Nếu như Nhạc Lan chịu chăm sóc Minh Hoa tử tế, thì Minh Hoa vẫn có thể giữ được mạng sống của mình. Nhưng có vẻ như Nhạc Lan đã mất kiên nhẫn rồi.
Chớp mắt, hôn kỳ đã đến.
Ngày đại hôn của ta và Thương Huyền, Thiên giới tới dự đông đủ.
Lễ bái đường được tổ chức tại tiên phủ của Thương Huyền, nơi địa thế hiểm trở, bình thường, thần tiên cũng khó mà tới, yên tĩnh vô cùng.
Trong điện tĩnh lặng, chỉ có Hoa Ngọc bên cạnh ta.
Ta lật qua lật lại danh sách những lễ vật mà khách khứa gửi đến, chợt thấy ở cuối sổ ghi tên của Minh Hoa.
“Ồ, chiếc bình bạch ngọc này là từ—”
Đột nhiên, từ xa truyền đến một trận động đất kèm theo tiếng nứt vỡ ầm ầm.
Trên bầu trời, những đám mây đen hình tơ bông bắt đầu cuồn cuộn kéo đến.
Hoa Ngọc vừa đứng vững đã tái mặt, "Vân Thù, là Quỷ Vực. Đáng c.h.ế.t thật, lại đúng vào ngày đại hỷ."
Nói xong, ta và nàng đồng loạt hóa thành lưu quang lao thẳng về phía xa.
Lúc này, tảng đá Thiên Sơn chắn giữ Quỷ Vực đã vỡ thành hàng ngàn mảnh đang bốc cháy, rơi xuống nhân gian.
Kết giới của Quỷ Vực đã bị xé toạc một lỗ lớn.
Lũ quỷ dữ ồ ạt tràn ra, xé nát các tiểu tiên thành từng mảnh vụn.
Thương Huyền, khoác hỷ bào đỏ thẫm, đang đứng trên không trung biển quỷ.
Sương Cửu trong tay hắn tỏa ra luồng kiếm khí bừng bừng, vang vọng tiếng ngân của thần binh, trong chớp mắt, hắn đã giao đấu với Quỷ Vương hơn trăm hiệp, đất trời rung chuyển.
Bầy quỷ hung hãn xông lên, ít vị thần tiên có thể xông vào như Thương Huyền, đứng trước Quỷ Vương mà chiến đấu.
Những vị Thần quân cùng hắn chiến đấu gần như ngay lập tức bị biển quỷ nuốt chửng, c.h.ế.t trong im lặng.
Ta cứu được một tiểu tiên bị mất một cánh tay, ném hắn lên bờ.
Sau đó, ta liền triệu hồi roi thần, mạnh mẽ quét qua, lớn tiếng quát:
"Hoa Ngọc!"
Hoa Ngọc giương cung như trăng rằm, thả dây cung, mưa tên rực rỡ như sao băng b.ắ.n vào biển quỷ.
Trong khoảnh khắc, tiếng nổ vang lên tứ phía, vô số kẻ c.h.ế.t.
Áp lực từ bầy quỷ giảm mạnh.
Các vị Thần quân có cơ hội thở dốc, lập tức thi triển pháp khí, chống đỡ đợt sóng quỷ.
Nhạc Lan cũng có mặt, hắn lau mồ hôi trên trán, nói:
"Vân Thù, chỗ này nguy hiểm, đừng chen vào."
Ta không thèm nhìn hắn, chân điểm nhẹ một cái, bay về phía Quỷ Vương.
Roi thần xé toạc không trung, trong nháy mắt đã xoắn đứt đầu của Quỷ Vương.
Được một tướng mạnh trợ lực, phòng tuyến của Quỷ giới liền sụp đổ một phần, thêm vào đó là những mũi tên thần của Hoa Ngọc, mở đường cho Thiên binh tiến tới.
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía xa, cơn gió lớn như lưỡi d.a.o càn quét qua, lấy đi sinh mạng của không ít người.
Chỉ thấy phía trước, Thương Huyền đã ép Quỷ Vương phải lùi hàng chục dặm.
Thương Huyền dường như đã bị thương, m.á.u thấm vào hỷ bào đỏ rực, khó mà thấy rõ.
Quỷ Vương đầy vết thương, mất một cánh tay, gầm lên giận dữ:
"Thương Huyền, đừng cản trở ta!"
Sương Cửu trong tay Thương Huyền bừng sáng, kiếm quang lóe lên, tiếp đó hắn c.h.é.m ngang một nhát vào chỗ Quỷ Vương đang né tránh.
Với hai kiếm đơn giản, hắn đã làm gãy một chân của Quỷ Vương.