Editor: Snow Panda
_________________________
Năm phút trước.
Vương Bình mặt mày tái mét, đôi mắt thất thần nửa nằm trên đến nửa nằm giường.
Anh ta nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng toát, ánh mắt có chút mơ hồ, đôi môi khô đến nứt nẻ nhẹ nhàng run rẩy: “Tiểu Lãng, phải làm sao đây? Mọi thứ đều tiêu tùng hết rồi.”
Vương Bình không hiểu, không phải nói ngày mai mới quay về sao? Sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Sớm biết như vậy, anh nhất định không gọi Hoàng Lãng hôm nay đến.
Vẻ mặt Hoàng Lãng trông cũng có vẻ nhợt nhạt, nhưng so với sự hoảng loạn của Vương Bình, biểu cảm của hắn ta vẫn khá bình tĩnh.
Hắn ta trần trụi nhảy xuống giường, từ từ nhặt quần áo bị vứt dưới đất, mặc từng cái một, rồi bước đến bên giường, nhìn Vương Bình đang nằm liệt trên giường, giọng điệu ra lệnh: “Chỉ cần không để cô ta phát tán đoạn video đó ra, thì vẫn chưa tính là xong.”
Vương Bình giật mình: “Tiểu Lãng, ý của em là sao?”
Hoàng Lãng hơi quay đi, nói: “Chỉ có miệng của người chết mới giữ được bí mật.”
Mắt Vương Bình mở to, từ trên giường bật dậy, vẻ mặt đầy sự hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Hoàng Lãng: “Anh hiểu tính cách cô ấy, chỉ cần cầu xin cô ấy một cách chân thành, cô ấy sẽ không thật sự công khai đoạn video đó đâu. Hơn nữa giờ là xã hội pháp trị, Tiểu Lãng em…”
Hoàng Lãng trực tiếp ngắt lời: "Vương Bình, anh thật có thể bảo đảm cô ta sẽ không công bố đoạn video đó sao? Hôm nay cô ta đã tận mắt chứng kiến chuyện giữa chúng ta, cô ta nhất định sẽ vô cùng căm hận. Một người phụ nữ đã điên lên rồi thì cái gì cũng có thể làm ra được. Lỡ như cô ta tung đoạn video đó lên, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ bị toàn bộ mạng xã hội chế nhạo chỉ trích, thậm chí có thể sẽ bị nhà trường phê bình công khai, thu hồi bằng cấp, tương lai của chúng ta sẽ bị hủy hoại!”
Vương Bình ngồi ngẩn ra trên giường, không nói lời nào, dường như đã mất khả năng suy nghĩ.
Hoàng Lăng nhìn chằm chằm, hỏi: “Vương Bình, em thật không ngờ anh lại nhát gan như vậy. Nếu anh không dám thì em sẽ tự đi mình, em không muốn cược cả đời mình vào một người phụ nữ điên.”
Nói xong, anh ta lạnh lùng liếc Vương Bình một cái, rồi định quay người đi.
Mà Vương Bình ở trên giường bị hắn ta liếc nhìn mà cảm thấy lạnh sống lưng.
Cơ thể anh ta không tự chủ được mà run rẩy, trong đầu vang lên tiếng chuông báo động.
Vương Bình có linh cảm, nếu bây giờ hắn không đáp ứng Hoàng Lãng, đợi đến khi Hoàng Lãng giết cô ấy xong, hắn nhất định sẽ tới giết luôn người trong cuộc là anh.
Bây giờ, cách duy nhất để tự cứu bản thân là đồng ý với Hoàng Lãng.
Thế là, Vương Bình nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng như coi thường cái chết: "Được, anh đồng ý với em, bây giờ anh sẽ vào bếp lấy dao."
...........
Vương Bình và Hoàng Lãng mặc xong quần áo, hai người mỗi người cầm một con dao, Vương Bình đi thang máy để đuổi theo.
Trong khi đó, Hoàng Lãng dựa vào thể lực tốt của mình, trực tiếp rẽ vào cầu thang, chạy xuống từng bậc.
Mặc dù hắn cảm thấy người phụ nữ đó có khả năng sẽ chạy thẳng ra khỏi tòa nhà, nhưng để đề phòng trường hợp xấu nhất, Hoàng Lãng vẫn quyết định kiểm tra trước khu cầu thang..
Quả nhiên, hắn đã phát hiện ra dấu vết của [Đời Người Có Bánh Lớn] ở cầu thang lối thoát hiểm tầng hai.
Ánh mắt Hoàng Lãng thoáng hiện lên một chút phấn khích như thợ săn, hắn thông báo qua điện thoại cho Vương Bình: “Vương Bình, cô ta ở đây, em đã tìm thấy cô ta rồi!”
Nói xong, anh ta không màng đến cơ thể hơi mệt mỏi, xông tới giơ dao lên.
[Đời Người Có Bánh Lớn] vừa nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Lãng đã bị dọa đến mức không thể nhúc nhích.
Cô nhìn bóng dáng của Hoàng Lãng, hai mắt mở to như đồng xu, toàn bộ máu trong cơ thể đều đông cứng lại.
Đầu óc cô điên cuồng hét lên "rút lui", nhưng đôi chân lại như bị keo dán chặt vào đất, khiến cô đứng im không nhúc nhích, chỉ có thể nhìn Hoàng Lãng ngày càng gần.
Lúc này, trong tai nghe bỗng truyền đến một tiếng quát nhẹ: "Tỉnh táo lại! Mau trốn đi!"
Đó là giọng của Lương An Vãn.
Cô chăm chú nhìn màn hình, nhận thấy tình trạng bất thường của [Đời Người Có Bánh Lớn].
Lương An Vãn biết rằng con người bình thường khi gặp tình huống nguy cấp sẽ có thể tạm thời mất đi một phần khả năng phản ứng do hoảng sợ và hạn chế sinh lý.
Nếu là trong hoàn cảnh bình thường thì không sao, nhưng giờ đây là lúc sinh tử, không thể lơ là.
Ánh mắt Lương An Vãn trầm xuống, thấy không thể gọi được [Đời Người Có Bánh Lớn], cô liền cắn đứt ngón tay cái, dùng máu rịn ra nhanh chóng vẽ một ký hiệu trong không khí.
Khi ký hiệu hình thành, nó lập tức xuyên qua giới hạn khoảng cách, xuyên qua đường mạng đánh vào cơ thể người phụ nữ.
[Đời Người Có Bánh Lớn] ngay lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng ném chiếc vali trong tay ra, chặn đường đi của Hoàng Lãng, khiến hắn ta vấp ngã.
Nhân lúc này, cô liền quay người, chạy ra khỏi cầu thang.
Cô dùng hết sức lực như khi thi đại hội thể thao chạy 800 mét thời học đại học năm đó, lao nhanh về phía lối ra.
[Đời Người Có Bánh Lớn] không dám quay đầu lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng nặng nề.
Ngay khi cô gần như cảm nhận được hơi thở của người người thanh niên đó đang vờn quanh cổ, cô cuối cùng đã nắm được tay nắm cửa cầu thang.
Nhưng chưa kịp xoay, cánh cửa bỗng dưng bị mở ra từ bên ngoài, người bước vào là Vương Bình, tay trống không.
[Đời Người Có Bánh Lớn] hít một hơi, cảm giác hoảng sợ chưa từng có lập tức tràn ngập cơ thể cô, cuối cùng biến thành một bàn tay lớn siết chặt trái tim, khiến cô khó thở.
Liệu hôm nay cô có phải bỏ mạng tại đây không?
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên, câu nói của Lương An Vãn vang lên trong đầu: “Cô yên tâm, từ tướng mạo nhìn ra, cô có nạn đổ máu, nhưng thực sự sẽ không đe dọa đến tính mạng hay bị thương đâu. Lần này đại khái chỉ là kinh sợ nhưng không nguy hiểm.”
Một câu đơn giản, nhưng như làn gió xuân, nhẹ nhàng xoa dịu lòng cô, xua tan mọi căng thẳng.
Cơ bắp căng thẳng của cô từ từ thả lỏng, sẵn sàng đón nhận số phận.
Thế nhưng, không hiểu sao, tiếng bước chân phía sau từ đầu đến cuối đều không vang lên nữa, lưỡi dao sắc nhọn không đâm vào người cô.
Thay vào đó, cô bất ngờ nghe thấy tiếng quát giận dữ của Hoàng Lãng: “Vương Bình, anh đang làm gì vậy? Anh vậy mà lại dẫn cảnh sát đến!”
Nghe thấy câu này, [Đời Người Có Bánh Lớn] mở to mắt, mới nhận ra Vương Bình đang run rẩy ở trong góc, chỉ tay vào cảnh sát trước mặt, nói: “Chú cảnh sát, là cậu ta ép buộc tôi, tôi không có ý định hại người.”
Cô quay lại nhìn Hoàng Lãng, mới phát hiện ra rằng anh ta không phải đột nhiên hối cải không giết cô nữa, mà đang bị cảnh sát khống chế, tay bị còng lại sau lưng.
Con dao sắc nhọn được cảnh sát thu làm bằng chứng.
Trong lúc cô còn ngây người, một nữ cảnh sát với khuôn mặt hiền hòa tiến lại gần, an ủi: “Đừng sợ, bọn xấu đã bị chúng tôi bắt rồi.”
[Đời Người Có Bánh Lớn] vừa trải qua một cuộc khủng hoảng sinh tử, dù giờ đã thoát nạn, nhưng vẫn cảm thấy mất hồn mất vía.
Cô nghe lời nữ cảnh sát nhưng chỉ ngẩng đầu, mở miệng mà không thốt ra được lời nào.
Nữ cảnh sát tiếp tục: “Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng vì cô là nạn nhân, nên cô cần đi cùng tôi đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.”
[Đời Người Có Bánh Lớn] vẫn chưa đáp lại.
Lúc này, giọng nói của Lương An Vãn lại vang lên trong tai nghe: “Cô yên tâm đi theo nữ cảnh sát đó đi, nguy cơ của cô đã được hóa giải rồi.”