Editor: Snow Panda
_________________________
“Vương Bình muốn diệt khẩu.”
Lời nói của Lương An Vãn như một tiếng sét giữa trời quang, nổ vang trong đầu [Đời Người Có Bánh Lớn] và tất cả các khán giả trong phòng livestream.
[Đm, giờ là xã hội pháp trị, Vương Bình lẽ nào còn định định giết người diệt khẩu?】
[Má ơi, chủ kênh không phải đang đùa với tụi này chứ? Nghe thôi mà cũng đã thấy sợ lắm rồi.]
[Chị gái chị đừng lo, tôi đã giúp chị báo cảnh sát rồi!]
Các dòng bình luận cứ liên tiếp xuất hiện, Lương An Vãn lần này không ngó lơ nữa, mà cau mày dặn dò một câu: “Đừng gửi từ ngữ cấm trong bình luận, có thể khiến phòng live bị khóa, cảm ơn mọi người đã hợp tác.”
Nói xong, ánh mắt cô lại chuyển về phía gương mặt của [Đời Người Có Bánh Lớn], nhẹ nhàng an ủi: “Cô đừng sợ, làm theo những gì tôi nói, cô sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”
Nghe thấy những lời này, [Đời Người Có Bánh Lớn] mới phản ứng lại, vội vàng xách túi rời khỏi cửa.
Lúc này chưa phải giờ cao điểm, thang máy trong khu chung cư vẫn dừng ở tầng mà [Đời Người Có Bánh Lớn] đang sống. Cô bước lên, ấn nút, cửa thang máy lập tức mở ra.
Cô vẫn chưa kết thúc kết nối với Lương An Vãn, nên khi cửa thang máy càng lúc càng khép lại, cho đến khi chỉ còn lại một khe hở, tất cả mọi người trong phòng live đều nhìn thấy Vương Bình đã mặc đồ, tay cầm một con dao, vẻ mặt hoảng loạn đuổi theo ra ngoài.
[Ôi trời ơiiiiiiiii! Chủ kênh đoán không sai, Vương Bình thực sự muốn làm chuyện phạm pháp!]
[Mẹ ơi con sợ quá, đây không phải là một buổi live stream huyền học bình thường thôi sao, tại sao đột nhiên lại thành chương trình pháp luật vậy?]
Lương An Vãn nhẹ nhàng an ủi mọi người: “Mọi người đừng sợ, anh ta sẽ không được như ý nguyện đâu.”
Nói xong, cô sợ rằng [Đời Người Có Bánh Lớn] sẽ hoảng loạn, liền nhẹ nhàng dặn dò: “Cô yên tâm, từ tướng mạo nhìn ra, cô có nạn đổ máu, nhưng thực sự sẽ không đe dọa đến tính mạng hay bị thương đâu. Lần này đại khái chỉ là kinh sợ nhưng không nguy hiểm.”
[Đời Người Có Bánh Lớn] run rẩy môi, gật đầu, những gì xảy ra trong ngày hôm nay còn kích thích hơn cả những trải nghiệm mà cô đã trải qua hơn hai mươi năm qua.
Giọng cô hơi run: “Cảm ơn chủ kênh, giờ tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lương An Vãn gật đầu, lại nói: “Cô có thể không cần ngắt kết nối.”
Có cô và các khán giả trong phòng livestream cùng đồng hành, cũng phần nào giúp giảm bớt căng thẳng cho [Đời Người Có Bánh Lớn].
Cô biết rằng nếu chỉ một mình sẽ chỉ làm cho nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn. Có thể ban đầu không có gì, nhưng lại có thể khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn
Mặc dù [Đời Người Có Bánh Lớn] sợ hãi đến mức chân tay mềm nhũn, nhưng có lẽ là do adrenaline(*) đang phát huy tác dụng, nên lúc này đầu óc cô lại vô cùng tỉnh táo.
(*)Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Cô bình tĩnh gọi điện báo cảnh sát, sau đó nhớ lại cấu trúc của khu chung cư này.
Trong tòa nhà có hai thang máy, cô nhớ khi vào thang máy, đã thấy một thang máy kia đang ở tầng một.
Căn hộ của cô ở tầng 17, Vương Bình không thể chạy xuống cầu thang để đuổi theo cô, mà có khả năng cao là sẽ đi thang máy. Thang máy đó phải từ tầng một đi lên tầng mười bảy rồi mới có thể xuống, ít nhất cũng phải mất ba bốn phút.
Khoảng thời gian đó đủ để cô tìm chỗ ẩn náu.
Hơn nữa, cô nhớ rằng bên ngoài khu chung cư có một đồn cảnh sát, chỉ cách đó khoảng 20 phút đi bộ. Nếu cảnh sát lái xe tới, nhanh nhất cũng chỉ cần bốn năm phút là có thể tới nơi.
Nói cách khác, cô chắc chắn an toàn.
Sau khi đã lướt qua mọi chuyện trong đầu, thang máy cũng dừng lại ở tầng một, cửa mở ra hai bên.
[Đời Người Có Bánh Lớn] cầm theo vali bước ra thang máy, thấy thang máy bên cạnh đang hiển thị là lên, đúng lúc đến tầng mười bảy.
Cô hít một hơi sâu, nói trước camera: “Chủ kênh, Vương Bình sắp đi thang máy xuống đây.”
Lương An Vạn gật đầu, ra hiệu cho cô đã biết rồi, cô nói: “Bây giờ cô hãy đi vào lối thoát hiểm trốn một lát.”
Trải qua sự việc vừa rồi, [Đời Người Có Bánh Lớn] đã hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Lương An Vãn vô điều kiện. Vì vậy, cô không chút do dự quay lưng lại, cầm điện thoại và nhanh chóng đi đến lối thoát hiểm, thu mình trong một góc.
Lương An Vãn quan sát xung quanh, rồi nhìn vào ấn đường của [Đời Người Có Bánh Lớn], giơ tay lên tính toán, xác nhận mạng sống của cô ấy thật sự không bị đe dọa, lúc này mới thả lỏng vai, thở phào nhẹ nhõm.
Cô cầm ly nước trên bàn, đưa lên miệng, uống một ngụm làm ướt cổ họng khô khốc, ánh mắt rơi vào màn hình.
Có lẽ do cảnh tượng bên [Đời Người Có Bánh Lớn] quá yên tĩnh, bầu không khí cũng vô hình trung trở nên căng thẳng, những dòng bình luận vốn dĩ liên tục cũng ít lại rất nhiều, dường như người xem đều bị dọa đến mức không dám nói.
Trong hoàn cảnh như vậy, một bình luận trở nên đặc biệt nổi bật.
“Chủ kênh tại sao không để chị gái này đi ra khỏi tòa nhà, chạy thoát khỏi khu chung cư? Chỉ cần ra khỏi khu chung cư, ngoài đường có nhiều người như vậy, cho dù Vương Bình có bản lĩnh phi thường đến đâu cũng làm sao mà bắt được chị gái này?"
Câu nói này vừa xuất hiện, nhanh chóng tạo nên một làn sóng trong khu vực bình luận.
Nhiều anti-fan của nguyên chủ vừa nhìn thấy cơ hội, ngay lập tức nhảy ra chỉ trích:
[Lương An Vãn rõ ràng đang cố ý mà, có con đường an toàn hơn mà không cho chị gái này đi, lại để chị gái này co người trong lối đi an toàn, lỡ như Vương Bình không đi thang máy, mà đuổi theo xuống cầu thang thì sao? Lỡ như chị gái này gặp chuyện gì, liệu Lương An Vãn có thể đền mạng cho cô ấy không?]
[Bây giờ tôi đang rất nghi ngờ đây là một vở kịch do Lương An Vãn tự biên tự diễn, mục đích là để tẩy trắng cho bản thân. Nhưng kỹ thuật diễn của diễn viên quần chúng này cũng tệ quá đi, không tốt hơn gì so với Lương An Vãn một con chuột thấp kém trong giới giải trí chẳng đi được tới đâu.]
[Không phải chứ, nhìn là biết kịch bản do Lương An Vãn chuẩn bị trước rồi, tôi nói một đám người xem trong livestream này ngu thật chứ, người ta nói gì cũng tin, buồn cười chết đi được.]
Lương An Vãn không quan tâm đến những phát ngôn không hiểu lý lẽ của những anti-fan đó, mà cô nhìn vào dòng bình luận đầu tiên, trả lời: “Khu dân cư của người có duyên rất lớn, chỉ dựa vào việc đi bộ thôi có lẽ phải mất ít nhất mười phút mới đến cổng khu, chưa kể người có duyên còn kéo theo một cái vali lớn. Hơn nữa, Vương Bình rất quen thuộc với khu dân cư này, nếu dùng hết tốc lực đuổi theo, sợ là người có duyên chưa chạy đến cổng đã bị đâm rồi.”
[Tôi cầu xin đám anti-fan não tàn trong phòng livestream này đấy có thể đừng nói nữa được không, nghe mấy người nói mà tôi thấy IQ mình bị xúc phạm.”
[Sao đám anti đó không nói tiếp đi? Chủ kênh giải thích rất có lý nha, nhìn kiểu nhà ở khu này cũng thấy, chị gái này sống trong khu dân cư cao cấp. Khu này thường rất lớn, đi lại đều phải lái xe, nếu đi bộ thì chỉ tốn thời gian, thực ra còn nguy hiểm hơn.]
[@Đám anti-fan đen lầu trên, giờ việc mấy đứa cần làm là lo học cho xong tiểu học đi đã, đừng xen vào chuyện của người lớn OK?]
Lương An Vãn nhìn những bình luận ủng hộ mình, không khỏi nở một nụ cười.
Dù cô không bận tâm đến những lời mắng chửi của đám anti não tàn, nhưng lúc nào cũng bị chửi bới mãi như vậy, cho dù là Bồ Tát cũng sẽ nổi giận.
Đừng nói đến việc cô từng tu luyện pháp thuật Đạo gia, vốn đã không liên quan gì đến sự khoan dung độ lượng của Phật giáo, nhưng tín ngưỡng của cô là “người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta nhất định phản sát.” Cô đã ngứa mắt với những bình luận đó từ lâu rồi.
Nếu không vì hôm nay là ngày đầu cô livestream, muốn duy trì hình tượng một người thâm sâu khó lường một chút, có lẽ Lương An Vãn đã không kiềm chế được mà đá những người đó ra khỏi phòng live rồi.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên trong tai nghe vang lên tiếng bước chân gấp gáp, kèm theo hơi thở nặng nề, như tiếng trống vang bên tai mọi người.
Một giây sau, khuôn mặt của nam sinh đại học đã ngoại tình với Vương Bình xuất hiện trong khung hình livestream.
Người này thở hổn hển, thấy người phụ nữ co ro trong góc cầu thang, mắt trợn tròn, lớn tiếng hét: “Vương Bình, cô ta ở đây, em tìm thấy rồi!”
Nói xong, anh ta giơ cao con dao trong tay!