Tới khi Nguyễn Tích xuống tầng, bầu trời vẫn đang mưa phùn, khoảng sân ở chính giữa nhà dân là lộ thiên, mặt sân cũng thấp hơn xung quanh một chút, dù xung quanh có rạch thoát nước nhưng vẫn bị tích thành một tầng nước.
Nước mưa đổ xuống lại tung ra bọt nước, Nguyễn Tích tìm một cái ghế bập bênh, ngồi trong phòng khách, có thể nhìn thẳng ra khung cảnh núi non tuyệt đẹp thông qua cổng lớn mở rộng, tâm tình tức khắc bình thản hơn.
Không bao lâu sau, Thôi Mặc che ô đưa Giang Ngôn từ ngoài vào.
Thôi Mặc để lộ cánh tay ra ngoài, vừa vào đã nhìn thấy Nguyễn Tích ngồi trên ghế bập bênh.
Anh ấy đi xuyên qua hành lang, tới cạnh Nguyễn Tích, đưa bánh bao trong lòng cho Nguyễn Tích, bực dọc: “Mưa có một trận mà lạnh như vào thu rồi ấy.”
Nguyễn Tích nhận lấy bánh bao, bóc mở túi nilon, cắn một miếng. Đoàn phim đã ký hợp đồng với người dân trấn trên, nên cơm nước thường ngày của họ sẽ do những người đó cung cấp, đều là mấy món cơm nhà nhưng bất ngờ là ăn rất ngon.
Dạ dày trống rỗng được lấp đầy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT