Đúng ha! Sao cậu lại quên phéng mất ông bố của nhóc con đi được nhỉ! 
Có Giản Tễ trông thằng nhóc nên lần này Nguyễn Tích đã an tâm hẳn. Cậu đặt quyền truyện xuống, rời khỏi giường. 
Giản Ô Ô nhìn Nguyễn Tích, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Ba nhỏ, ba muốn làm gì vậy?" 
Nguyễn Tích không trả lời, chỉ thấy rất nhanh sau đó cậu đã cầm một cái ba lô nhỏ tới đây, nhìn Giản Tễ rồi nói: "Trong này có cốc mà bình thường Ô Ô hay uống nước, còn có cả đồ chơi ghép hình." 
Trong mắt Giản Tễ dâng lên chút ý cười, anh vươn tay ra lấy đi ba lô khỏi tay Nguyễn Tích, giọng nói thoáng vẻ cưng chiều: "Mấy cái này cứ để mai rồi nói, bây giờ, em nên đi ngủ rồi đấy." 
Giản Ô Ô cũng rất biết ra vẻ mà ngáp một cái, tay nhỏ giơ cao: "Ba nhỏ ~ Con buồn ngủ, buồn ngủ, đi ngủ thôi ~" 
Nghe vậy, Nguyễn Tích nhìn qua đồng hồ, giờ đã sắp sửa tới mười một giờ rồi, nếu còn không chịu đi ngủ thì ngày mai lúc tỉnh dậy, chắc chắn cậu sẽ bị quầng thâm quanh mắt. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play