Chỉ cần có Nguyễn Tích ở cạnh thì Giản Ô Ô đều có thể yên ổn ngủ ngon. Trong khung cảnh lờ mờ yên tĩnh, Nguyễn Tích càng thêm nhạy cảm với ánh sáng, cửa phòng tắm được mở ra, Giản Tễ bước ra ngoài.
Tiếng bước chân dừng lại ở đầu giường bên kia, sau đó là tiếng Giản Tễ lên giường. Nguyễn Tích cố hít thở nhẹ nhàng, điên cuồng ám thị với bản thân, mày ngủ rồi, mày ngủ rồi!
Rõ ràng tiếng hít thở của Giản Tễ không hề nặng nhưng cậu lại nghe rõ ràng, cũng không hề cảm thấy buồn ngủ.
Tuy rằng có Giản Ô Ô nằm giữa hai người nhưng Nguyễn Tích vẫn có cảm giác đối phương giống như đang nằm cạnh cậu, một chút động tĩnh thôi cậu cũng có thể cảm nhận được.
Đặc biệt là cậu có thể cảm nhận có một ánh mắt nóng rực vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình. Nguyễn Tích có chết cũng không muốn mở mắt, chỉ muốn nhắm mắt đếm cừu.
Trái ngược với sự quắn quéo của Nguyễn Tích, Giản Ô Ô duỗi thẳng chân tay ngáy khò khò.
Sau khi trời bắt đầu nóng lên, trong phòng vẫn luôn bật điều hòa nên nhiệt độ không khí có hơi thấp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT