Bên kia hơi yên lặng, chỉ có tiếng hít thở của Giản Tễ, hành động này giống như đang cố ý chừa không gian cho Nguyễn Tích, để Nguyễn Tích đưa ra quyết định. 
Trong lòng Nguyễn Tích đang giẵng co rất kịch liệt, cậu nhìn đôi mắt sáng ngời của Giản Ô Ô trước ống kính, Nguyễn Tích thật sự không nỡ từ chối. Thôi bỏ đi, chuyện này nói sau, cứ đi bước nào chắc bước đó đã!
Dường như cậu đã hạ quyết tâm, cắn chặt răng, mở miệng lên tiếng phá tan sự im lặng: “Anh có thời gian rảnh không?”
Giản Tễ giống như đạt được mục đích, khoé môi cong lên, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không ăn khớp với biểu cảm trên khuôn mặt của hắn. Hắn ra vẻ như rất khó xử: "Hiện giờ có thể không có." 
Trong màn hình, bằng mắt thường cũng có thế thấy được sự mất mát tràn ngập của Nguyễn Tích. Giản Tễ chuyển chủ đề: “Nhưng có lẽ buối tối sẽ có thời gian, sao vậy?”
Con ngươi xinh đẹp của Nguyễn Tích sáng ngời, giống như ánh sao phản chiếu dưới nước suối trong vắt khiến người ta không thể rời mắt.
Nguyễn Tích thử hỏi: “Vậy buổi tối anh có thể đi chơi công viên trò chơi với Ô Ô được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play