Rõ ràng là nửa tháng trước Nguyễn Tích truy sát mình đến sống dở chết dở, sao chỉ trở mắt cái đã không nhận ra?
"Không quen biết." Sắc mặt của Nguyễn Tích thay đổi, trên mặt mang theo sự buồn bã, chỉ tay vào trán mình rồi nói: “Mấy hôm trước mới bị đập đầu, quên đi rất nhiều chuyện.”
Rõ ràng người tên Tưởng Tự Hào này biết cậu, Nguyễn Tích chỉ còn cách lấy lý do lúc trước để trốn tránh.
Hiển nhiên là Tưởng Tự Hào không tin, chỉ cảm thấy Nguyễn Tích lại đang muốn giở trò gì đó để thu hút sự chú ý của anh ta. 
Nhìn khuôn mặt thanh tú và tinh xảo của Nguyễn Tích bây giờ, trong lòng anh ta không khỏi dâng lên những suy nghĩ đen tối. Nếu như lúc trước Nguyễn Tích mang bộ dạng này đến tìm anh ta thì làm sao anh ta có thể đẩy người ra xa được, lãng phí nhiều thời gian như vậy.
"Tôi thừa nhận, bây giờ anh đã khiến cho tôi cảm thấy hứng thú." Tưởng Tự Hào hơi ngước cằm lên, ánh mắt tràn đầy cao ngạo: “Nhưng bây giờ anh đã có con rồi, nghe nói còn đã kết hôn, muốn gả cho tôi là điều không thể, bởi vì mẹ của tôi sẽ không chấp nhận một người đàn ông đã từng kết hôn một lần.”
Trong đầu Nguyễn Tích hiện lên một dấu chấm hỏi lớn!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play