Lâm Tử Mộc cụp mắt xuống, tỏ vẻ đáng thương trước ống kính, đây là dáng vẻ giả vờ đáng thương mà anh ta thường sử dụng. Quả nhiên bão bình luận đều vô cùng quan tâm đến anh ta.
[Thương anh trai quá, sức khỏe còn chưa khỏe đã phải cõng Giang Ngôn đi lâu như vậy.]
[Mộc Mộc cố lên!]
“Có bệnh thì uống thuốc.”
Lâm Tử Mộc nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Tích, anh ta ngẩng đầu lên, thấy trong mắt đối phương tràn đầy sự châm chọc, quả thực đã sắp trở thành thực chất.
Nguyễn Tích rõ ràng là đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, cậu nhìn Lâm Tử Mộc đang khiếp sợ, đôi môi mỏng khẽ mở: “Không nghe rõ à?”
Lâm Tử Mộc nghe rất rõ, không chỉ nghe rõ mà còn nghe hiểu nữa, Nguyễn Tích là đang thuận theo lời của anh ta, chỉ vào mũi của anh ta nói anh ta có bệnh. Đúng là tự vác đá đập chân mình mà, nhưng dù là vậy, diễn trò ngay trước ống kính, anh ta cũng chỉ có thể tỏ vẻ biết ơn.
“Nguyễn Tích, cảm ơn cậu đã quan tâm tôi như vậy.”
[Lăn đi! Nguyễn Tích cách xa anh trai nhà tôi một chút!]
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT