như nam nhân, nhưng lại có khả năng sinh sản.
Vừa vặn Cố Diệp lại thích nam nhân.
Một khi đã như vậy thì hắn cần gì phải nỗ lực chứ?
Dù sao thì hắn cũng không sợ người khác nói mình ăn bám đệ đệ hay mình ăn cơm mềm.
Đời trước không có số hưởng thụ, bận trước lo sau đến nỗi mệt sống mệt chết, đời này có thể sống sung sướиɠ nhàn nhã, không nắm chắc cơ hội này thì chính là đồ ngốc.
Nghĩ như vậy.
Cố Diệp ném luôn cái cuốc trong tay xuống đất, rồi ngồi bên bờ ruộng, thoải mái nhìn ngắm cảnh mọi người đang cày bừa ruộng đất trong mùa xuân tươi đẹp phơi phới.
Hắn chỉ muốn ngồi chơi xơi nước, làm việc mười phút rồi nghỉ ngơi hai giờ, không hề biết xấu hổ.
Thành công thu hoạch được những ánh mắt khinh bỉ của những thôn dân đang làm việc cần cù xung quanh.
Hệ thống hận không thể rèn sắt thành thép: “Ký chủ, dù ngươi có thể ăn bám đệ đệ, ăn cơm mềm, không cần lo lắng cho cuộc sống sau này, nhưng đây chính là thế giới cổ đại đấy, chỉ cần nhiễm phong hàn cảm mạo cũng có khả năng mất mạng.”
“Ngươi chỉ cần nỗ lực làm việc tốt, kiếm điểm công đức thì hệ thống có thể cho ngươi thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi để hưởng thụ cuộc sống.”
Đáng tiếc đối tượng khuyên bảo rất kiên định với suy nghĩ của mình.
Cố Diệp lười biếng ngậm cỏ đuôi chó lắc lắc đầu.
“Không sao, cuộc đời con người vốn là ngắn ngủi lại nhiều cay đắng, rong chơi được ngày nào thì biết ngày đấy. Ngươi muốn khuyên ta làm việc? Kiếp sau lại nói.”
Hệ thống: “...”
Ánh mắt của nó sao lại tệ đến thế cơ chứ, thế mà lại chọn phải một người như vậy.