Đoàn Thương Dữ dùng nước nóng tráng qua bát đũa xong xuôi, lúc đưa qua mới để ý tới Cam Đường đang ngẩn người nhìn đĩa rau trên xe đẩy thức ăn.
"Cam Đường." Anh gọi cô một tiếng.
Cam Đường vốn đang chột dạ, suýt chút nữa đã kêu lên: "Tôi không phải thỏ, tôi không ăn cỏ gần hang đâu", may thay vẫn còn một tia lý trí sót lại, nếu mà cô thật sự kêu lên như thế trước mặt Đoàn Thương Dữ, có khi cô sẽ nhảy xuống con sông quê luôn cho rồi, Cam Đường ừ một tiếng, ngại ngùng cười cười, vội vàng nhận lấy bát đũa Đoàn Thương Dữ đưa cho.
Đoàn Thương Dữ không biết vừa rồi cô suy nghĩ gì nhưng thấy vẻ mặt cô hơi lúng túng, nghĩ cô hẳn là không muốn nói ra, đương nhiên cũng sẽ không tra hỏi đến cùng. Đúng lúc này đáy nồi cũng đã sôi lên ùng ục, anh nói: “Nước sôi rồi, có thể cho thức ăn vào.”
Cam Đường thích ăn thịt, nhưng cô cũng thích ăn rau không kém, nhất là vào mùa đông khi ăn lẩu, cô thích nhất là ăn rau mùi, một mình cô có thể độc chiếm hơn nửa đĩa rau mùi. Nhưng Đoàn Thương Dữ lại để ý thấy hôm nay cô không chỉ không chạm vào rau mùi, ngay cả các loại rau khác cũng không động đũa.
Trong phòng riêng mở điều hòa ấm áp tan chảy, Cam Đường lại chuộng nước lẩu đỏ cay cay thơm ngon, chỉ chốc lát sau, lục phủ ngũ tạng lẫn tay chân đều nóng dần lên, gò má trắng nõn nhẵn mịn nhuộm màu hoa hải đường hồng rực, chóp mũi nhỏ xinh tinh tế cũng thấm một lớp mồ hôi mỏng, Cam Đường nóng nực khó chịu, nhanh chóng cởϊ áσ khoác trên người treo vào lưng ghế phía sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play