5.
Cuối cùng sau khi đàm phán thỏa đáng, tôi tiễn lão hồ ly Thanh Hoa và Du Viễn Khoát đi.
Mẹ kế lập tức tươi cười tiến tới, giọng điệu thân thiết chưa bao giờ có.
“Hà Bảo, Thanh Hoa Bắc Đại coi trọng con như vậy. Ta yêu cầu bọn họ cho anh con một suất, mà sao bọn họ không đáp ứng vậy chứ?”
“Cũng quá keo kiệt rồi? Trở về con nói lại với bọn họ đi!”
Tôi liếc bà ta một cái, không nói gì, tiếp tục đi vào trong phòng. Bà ta lại đuổi theo hỏi: “Có được hay không vậy hả? Con cho ta một câu trả lời chính xác đi!”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Bà nghĩ đây là chuyện mua thức ăn ở chợ à, còn muốn mua 1 tặng 1?”
“Cái này có gì mà không được? Hiện tại Thanh Hoa Bắc Đại đều muốn con kia mà!"
“Nếu Bắc Đại không cho anh con 1 suất, vậy con nói với họ con sẽ không đến đó mà đổi qua Thanh Hoa, ta xem bọn họ có sợ hay không!”
Tôi lười nói chuyện với bà ta, đi vào nhà rồi đóng cửa. Bà ta chống cửa, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, kéo dài giọng: “Triệu Tiểu Hà, có phải mày không muốn giúp anh trai mày không? Mày khinh thường nó, cũng khinh thường cả tao."
“Tao đã sớm nhìn ra, nuôi mày lớn như vậy, nhưng mày lại là một con sói mắt trắng!”
Tôi không thể kiềm chế được lửa nữa, cười lạnh: “Thứ nhất, tôi không giúp được, có giúp được thì cũng không muốn giúp.