4.
Mở cửa, người Thanh Hoa cũng tới. Là một chú khoảng bốn năm mươi tuổi, thật thà đáng tin cậy, nụ cười khả ái.
Vừa mở miệng chính là lão hồ ly, à không, lão giang hồ, một giọt nước cũng không lọt.
“Đồng nghiệp của ta nói cuộc gọi với con đột nhiên gián đoạn, lo lắng cho an toàn của con, vừa lúc ta ở gần đây nên tới xem thử.”
Tôi mời chú ấy vào cửa, lại nhìn Du Viễn Khoát. Cậu ấy rõ ràng không nghĩ tới, mình sẽ đụng phải tổ chiêu sinh của Thanh Hoa.
Biểu cảm mơ hồ. Chờ sau khi chú ấy ngồi xuống, cậu ấy càng bối rối hơn.
Bởi vì vị trí của hai người bọn họ là cách một bàn trà, ngồi đối diện nhau. Nhưng dù sao đều là người có văn hóa, quan trọng nhất chính là nhã nhặn, hữu lễ.
Sau một phen xấu hổ, hai người bắt đầu lao vào tranh cãi.
Thanh Hoa nói giáo viên đại học Bắc Kinh không được, tư tưởng cổ hủ, không thích nghi được với những thay đổi mới.
Trường Đại học Bắc Kinh bác bỏ Thanh Hoa quá kém, thiếu tư tưởng, giáo điều cứng nhắc.
Anh tới tôi đi, rất náo nhiệt. Mỗi người đều nói lên những ưu thế của mình, mỗi người cũng đưa ra điều kiện riêng của mình.
Cuối cùng, tôi sờ sờ chóp mũi, cảm giác tiếng ồn sắp kết thúc, mở miệng chọn Bắc Đại.
Lão hồ ly Thanh Hoa ngây ngẩn cả người, hỏi tôi vì sao.
Còn có thể vì cái gì? Năm nào chú cũng theo tôi cướp người, mỗi năm thắng thua khác nhau. Năm nay đến phiên tôi tự mình chọn, tôi còn để bị chú cướp sao?
Nhưng cũng không thể nói trực tiếp như vậy. Vì thế tôi nói, bởi vì lúc trước lúc thi mô phỏng, Bắc Đại cho tôi danh ngạch tự tuyển, còn Thanh Hoa không cho.
Chú ấy chớp chớp mắt, giọng tiếc nuối: “Con người ta, vẫn luôn tin tưởng vào vận mệnh.”
Còn con người tôi vẫn luôn mang thù.