Kẻ ăn mày thở phào nhẹ nhõm, trông mong nhìn về phía huyện thái gia.
Thích Thư Vọng nói: “Lão nhân gia, sao tam đệ ta lại đi theo ngươi?”
Lão ăn mày thở dài: “Trông vị tiểu công tử này ăn mặc không tầm thường, không ngờ lại là công tử nhà quyền quý. Lúc trước, bọn ta đang hành khất trên phố, vị công tử này ngồi xuống nhìn bọn ta suốt gần nửa canh giờ. Không biết từ đâu mà công tử lấy được cái bát, cũng ngồi cùng bọn ta. Bọn ta tuy là ăn mày nhưng cũng có quy củ, mỗi con phố đều có số lượng khất cái đã được sắp xếp sẵn, dẫu có là trẻ con thì cũng không thể tự tiện tranh giành miếng cơm.
Vậy mà tiểu công tử rất thẳng thắn, nói là muốn gia nhập khất cái bang. Ta lúc ấy mềm lòng, nghĩ rằng thêm một người thêm một đôi đũa, chẳng lẽ lại để người ta đói chết, nên đã để cậu ấy gia nhập khất cái bang.”
Chương Vô Ngu lục từ người Thích Thư Vấn ra mấy chục đồng xu, dù rằng mỗi tháng đều có phát tiền tiêu vặt, nhưng Thích Thư Vấn thường hết tiền ngay sau ngày hôm sau, không bao giờ còn lại mấy chục đồng như thế.
Nàng hỏi lão ăn mày: “Gia nhập khất cái bang, có phải được phát tiền chăng?”
“Không không, đây là do công tử tự kiếm được trong cả buổi chiều. Không biết thế nào mà chỉ cần công tử ngồi đó chưa đầy một canh giờ đã kiếm được số tiền bằng người khác kiếm trong hai ba ngày. Quả là có duyên với nghề khất cái.”
Chương Vô Ngu không vui: “Sao lại mắng người thế?”
Lão ăn mày cười gượng, rụt vai lại không nói gì.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play