Kiệu phu bỗng nhớ ra lúc nãy có kiệu phu khác đi ngang qua nhắc nhở một câu, rằng con đường hồi nha môn hôm nay vì có người thành thân mở tiệc linh đình nên có thể sẽ rất đông đúc, bèn muốn hỏi đại nhân có thể đổi đường khác mà đi không.
Có lẽ do trời nóng bức, kiệu phu tự tiện vén màn kiệu lên, còn chưa kịp mở lời, hắn ta đã thấy đại nhân ngày thường không hay cười nói nay lại đang ở trong kiệu lén lút cười trộm, còn lộ ra tám chiếc răng trắng đều đặn.
Kiệu phu vội vàng buông màn xuống, tay vỗ ngực thở phào đầy hoảng hốt, trong lòng tự nhủ chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi, Đại nhân uy nghiêm không thể nào cười rạng rỡ đến thế!
Khi tới nha môn, Thích Thư Vọng trong ánh mắt ngơ ngác của kiệu phu bước xuống với vẻ uy nghi rồi tiến vào nha môn làm việc. Đến gần giờ cơm tối, sư gia cùng các nha dịch đều rất ăn ý, không ai mang chuyện đến làm phiền Thích Thư Vọng nữa, bởi họ biết vào giờ này đại nhân luôn về nhà dùng cơm tối.
Gia đình Thích gia rất hòa thuận, nhưng quản gia Phúc Bá được phái đi đón Thích Thư Vấn từ học đường lại cuống cuồng chạy tới báo rằng tiểu thiếu gia hôm nay cả ngày không có ở học đường.
“Ta rõ ràng đã đưa tiểu thiếu gia đến trước cổng học đường, còn trông thấy cậu ấy bước vào mà, sao người lại mất tăm như thế này?” Phúc Bá đau lòng ôm đầu, nếu tiểu thiếu gia mất tích, ông biết ăn nói thế nào với đông gia đây.
Chương Vô Ngu cho người đỡ Phúc Bá đang sắp ngất, ngồi xuống, rồi chăm chú nhìn gia chủ.
Thích Thư Vọng vẻ mặt vẫn trầm tĩnh.
“Người đâu, đi đến phòng của tam thiếu gia tìm kỹ, xem có manh mối gì không.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play