Mười phút sau, cửa phòng kiểm tra lại một lần nữa mở ra.
Cậu thiếu niên bước ra trông như một chú mèo con bị người ta túm gáy, đầu cúi thấp, ngơ ngác không biết mình là ai, đang ở đâu, và vừa mới làm gì.
Bên trong phòng kiểm tra, ba vị giám khảo đang tranh luận kịch liệt với đạo diễn chương trình (PD).
“Không thể bắn trúng mục tiêu, một nửa số viên đạn khi bắn ra bị lệch hướng. Tay run, kiến thức sơ cứu thì bằng không. Chúng ta không cần tốn thời gian với những thí sinh như vậy.” Sau khi nhận được báo cáo, PD lập tức bày tỏ quan điểm.
Giám khảo ôn hòa phản bác: “Không phải chỉ là tay run, mà cả người cậu ta run bần bật. Bắn trúng mục tiêu có thể luyện tập thêm, thí sinh này cũng có nhiều điểm sáng khác biệt.”
“Ví dụ? Có tinh thần dũng cảm à?”
Giám khảo đề xuất: “Hãy xem lại đoạn phát sóng trước đã.”
Vu Cẩn không biết rằng trong phòng luyện tập, màn hình thực tế ảo đang phát lại đoạn ghi hình khi cậu thực hiện bài kiểm tra.
Đôi mắt màu hổ phách của cậu thiếu niên tái nhợt, môi mím chặt, cơ thể co lại. Mỗi lần bóp cò, hàng mi dài của cậu lại khẽ rung lên, tạo thành những bóng mờ nhỏ xíu.
Nhưng tất cả những điều đó không hề làm giảm đi vẻ đẹp của cậu.
Với ngoại hình này, bất kể cậu đang làm gì, thậm chí dù có nằm ườn ra như một con cá mặn, cậu vẫn là một cảnh tượng khiến người khác phải say đắm.
“Thế nào?”
PD cười vui vẻ: “Hoàn hảo. Nửa tiếng nữa, trực tiếp đưa thí sinh này đến sân thi đấu sơ tuyển.”
Ngoài hành lang, Vu Cẩn vẫn còn ngơ ngác thì nhanh chóng nhận được hàng loạt lời chúc mừng nồng nhiệt từ các nhân viên.
Cậu đã chính thức trở thành thí sinh của chương trình thực tế dưới trướng Bạch Nguyệt Quang Entertainment.
“Bạch Nguyệt Quang gì cơ—”
Lời còn chưa dứt, Vu Cẩn đã nhanh chóng bị nhét vào trong xe.
Chiếc xe dưới tác động của từ trường từ từ bay lơ lửng, trong không trung hóa thành một tia sáng lao đi với tốc độ cực cao.
Bên ngoài cửa sổ, không khí mang theo sự ảm đạm, xám xịt. Giữa những tòa nhà chọc trời, một góc thành phố màu xám bạc hiện ra. Vô số phương tiện giao thông kỳ lạ lơ lửng qua lại.
Vu Cẩn kinh ngạc, mắt trợn tròn.
Những gì hiện ra trước mắt hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết của cậu.
Ngay cả khi đã xuống xe, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy sững sờ.
Đó là một khu vực rộng lớn, dòng người đông đúc không ngừng đổ về. Trên các bức tường kim loại được phủ đầy quảng cáo của các nhà tài trợ, những thùng vật tư màu xanh quân sự từ các cổng tiếp nhận liên tục được vận chuyển ra ngoài.
Điều thu hút ánh nhìn nhất là chiếc máy bay đỗ ở trung tâm, tiếng động cơ của cánh máy bay khổng lồ không ngừng gầm rú.
Đường băng kéo dài tới tận phía xa.
Xa xa là thảo nguyên bao la vô tận.
“Nhường đường, nhường đường, đừng cản lối — ai đang khởi động thì qua một bên, chuẩn bị xuất phát.” Dường như mọi người ở đây đều đang rất bận rộn.
Vu Cẩn ngơ ngác hỏi: “Xin hỏi—”
Ngay lập tức có nhân viên đến đón cậu: “Thí sinh số 300012 phải không, hãy đi sang bên trái để lấy trang bị ban đầu.”
“Cái gì? Cậu không biết à? Cậu thật sự là thí sinh sao—” Nhân viên chợt sáng mắt, phấn khích nói: “Không sao, chúng tôi sẽ cung cấp hỗ trợ tận tình 100% cho cậu! Hãy để tôi đích thân giúp cậu…”
Vu Cẩn hoảng hồn, lùi lại vài bước, từ chối sự giúp đỡ và tự mình loay hoay lôi ra một tờ hướng dẫn, vất vả mặc bộ đồ bảo hộ vào.
Sau đó, cùng với các thí sinh khác, Vu Cẩn bị đẩy lên máy bay.
Trong khoang máy bay, Vu Cẩn bị bao quanh bởi những người đàn ông cao to, cơ bắp cuồn cuộn.
Vu Cẩn nghĩ thầm, thật hiếm khi thấy loại thực tập sinh thế này.
Nhưng mọi người đều khá rụt rè, ngồi im mà không nói chuyện nhiều.
Khoang máy bay chật hẹp chở theo vài chục người, trên bảng đèn chỉ dẫn phía trên ghi dòng chữ "Khoang số ba".
Người ngồi bên trái Vu Cẩn lặng lẽ cầu nguyện, còn người bên phải thì ôm chặt thùng đồ, mặt nghiêm nghị.
Anh chàng tóc vàng đối diện, thấy Vu Cẩn thò đầu ra nhìn ngó xung quanh, khẽ liếc mắt qua. Khi ánh mắt họ chạm nhau, anh ta thoáng sững sờ.
Vu Cẩn cười tươi rói, chào hỏi với nụ cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ không chút đe dọa.
“Chào anh, tôi là Vu Cẩn! Thực tập sinh ba tháng, trước khi đến đây tôi là nhảy chính! Thành thạo urban-hiphop và popping(*)!”
(*) Urban hip hop là một thể loại nhảy múa có nguồn gốc từ văn hóa hip hop, bao gồm nhiều phong cách khác nhau như breakdance, locking, và popping. Nó thường được biểu diễn trong các bữa tiệc, các sự kiện văn hóa, hoặc trên sân khấu. Urban hip hop không chỉ là một hình thức nghệ thuật mà còn là một cách thể hiện cá tính, phong cách sống và những thông điệp xã hội.
Popping là một phong cách nhảy múa trong thể loại urban hip hop, đặc trưng bởi những chuyển động sắc nét, đột ngột. Người nhảy sử dụng cơ bắp để tạo ra những "cú nổ" (pop) bằng cách co lại và thả lỏng, tạo ra những hiệu ứng thị giác độc đáo. Popping thường kết hợp với nhạc funk, soul và hip hop, và thường được biểu diễn trong các trận đấu freestyle hoặc các sự kiện nhảy múa.
Cả hai phong cách đều yêu cầu kỹ thuật và khả năng biểu diễn cao, và thường được phát triển qua các buổi tập luyện và biểu diễn cộng đồng.
Người đàn ông tóc vàng hơi ngạc nhiên, rồi cũng bị sự nhiệt tình của Vu Cẩn lôi cuốn: “Tôi là Leica! Đã tham gia hai năm, là đấu sĩ cận chiến! Thành thạo song dao và shotgun A2(*)!”
(*) Shotgun A2 là một loại súng trường tự động được thiết kế để bắn đạn shotgun. Đây là phiên bản nâng cấp của shotgun A1, với những cải tiến về hiệu suất và tính năng. Shotgun A2 thường được sử dụng trong các tình huống như quân đội, thực thi pháp luật và các hoạt động thể thao bắn súng.
Cụ thể, shotgun A2 thường có các đặc điểm sau:
1. Cấu trúc: Thường có nòng dài, với khả năng bắn nhiều loại đạn khác nhau, từ đạn chì đến đạn cao su, tùy thuộc vào mục đích sử dụng.
2. Cơ chế hoạt động: Có thể sử dụng cơ chế nạp đạn tự động hoặc bán tự động, giúp tăng tốc độ bắn và khả năng nạp đạn nhanh chóng.
3. Tính linh hoạt: Thích hợp cho nhiều tình huống khác nhau, bao gồm bắn sát thương, bắn thể thao, hoặc bắn trong các hoạt động quân sự.
4. Thiết kế: Được cải tiến về độ bền và tính năng sử dụng, với nhiều tùy chọn cho tay cầm, kích thước và loại đạn sử dụng.
Vu Cẩn vừa định hỏi thêm thì bỗng nhiên một giọng nói chói tai vang lên từ loa phát thanh: “Đã đến điểm đến. Mời các thí sinh vào vị trí.”
Vu Cẩn sửng sốt, chẳng lẽ vẫn còn đang bay trên không?
Tấm che cửa sổ đồng loạt mở ra, hầu như tất cả các thí sinh đều nheo mắt nhìn xuống bên dưới.
Phía dưới là ranh giới giữa đồng cỏ và đồi núi, một con sông uốn lượn theo sống núi. Có lẽ vì thời tiết ảm đạm mà cả khung cảnh đều tối đen, u ám không ánh sáng.
Điều quan trọng nhất là, không có đường băng.
Ngay giây tiếp theo, cửa khoang đối diện Vu Cẩn từ từ mở ra.
Vu Cẩn: A a a a a, máy bay hỏng rồi!!!
Bên cạnh, Leica gật đầu với cậu, bước ra trước, nhe răng cười: “Cậu thật là đẹp trai! Chúc may mắn nhé! Hẹn gặp lại ở vòng bán kết!”
Nói xong, anh ta là người đầu tiên nhảy xuống.
Ngay sau Leica, tất cả các thí sinh trong khoang như một đàn châu chấu, từng người từng người chen nhau nhảy ra khỏi cửa. Trong chớp mắt, chỉ còn lại mình Vu Cẩn run rẩy.
Bên trong khoang máy bay, loa phát thanh nghỉ ngơi hai phút rồi lại tiếp tục phát.
“Sơ tuyển trận thứ 51, cảnh cáo thí sinh số 300012 vì thi đấu tiêu cực.”
“Sơ tuyển trận thứ 51, cảnh cáo thí sinh số 300012 vì không hoạt động.”
Gió lạnh thổi rít bên ngoài khoang, và máy bay sắp bay tới rìa khu vực thi đấu.
Vu Cẩn nhanh chóng nắm chặt dây an toàn, cuối cùng không kìm được mà chửi thề, hét lên điên cuồng: “Mẹ kiếp, cứu mạng a a a a…”
Trong phòng giám sát chương trình, một nhân viên phát hiện ra đầu tiên, ngạc nhiên chỉ vào hình ảnh Vu Cẩn cuộn tròn: “Nhiều mùa thế rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người ngoan ngoãn thắt dây an toàn đấy.”
Toàn bộ hậu trường lập tức tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
“Nếu đã vậy, thì cho bật ghế đi.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ghế ngồi của Vu Cẩn bị đẩy mạnh, dây an toàn tự động bung ra—
Cậu thực tập sinh mắt tròn xoe bay ra giữa không trung, tạo thành một đường cong đẹp mắt, sau đó xoay tròn dữ dội.
“Cái gì thế kia?!” Phía dưới, các thí sinh nheo mắt ngạc nhiên.
“Độ dẻo tốt thật, độ khó khi rơi tự do rất lớn — chẳng lẽ đây cũng là tiêu chuẩn đánh giá để vượt qua vòng loại?!!”
Vu Cẩn: “A a a a — tôi không thi nữa, tôi muốn về nhà a a a a —”
Ngọn đồi phía dưới dần hiện rõ trong tầm mắt. Một đàn chim bị hoảng hốt bay tán loạn trên bầu trời.
Ngay khoảnh khắc Vu Cẩn chuẩn bị biến thành một chiếc bánh nhân thịt người — hai bên bộ đồ bảo hộ của cậu đột nhiên bung ra dù. Vu Cẩn bị dù kéo mạnh, lắc lư dữ dội rồi rơi xuống ngọn núi.
Khoảnh khắc khi eo cậu đập xuống đất, đầu óc cậu hoàn toàn quay cuồng.
Mình là ai.
Mình đang làm gì.
Khi nào mới tới lượt mình biểu diễn.
Tại sao vừa rồi mình lại bay lắc lư trên trời thế này.
Vu Cẩn ngơ ngác nhìn quanh, đồng hồ trên cánh tay phải bộ đồ bảo hộ đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở.
“Thông báo toàn hệ thống, xin chú ý, thông báo toàn hệ thống.”
“Sơ tuyển trận thứ 51, 207 thí sinh đã tập trung đầy đủ!”
“Bạn muốn trở thành thí sinh chính thức của chương trình sinh tồn thực tế được hàng triệu người theo dõi? Bạn muốn kết thúc cuộc đời thực tập sinh cô đơn này? Bạn muốn debut tại vị trí trung tâm của Khu vực Hải Lam? Bạn muốn đại diện cho Khu vực Hải Lam tham gia cuộc chiến vinh quang không?!”
“Chương trình tuyển chọn sinh tồn thực tế hằng năm của Crossen, sân khấu mơ ước của bạn!”
“Ba vị huấn luyện viên, tài nguyên dồi dào! Sinh tồn nơi tuyệt cảnh, chiến đấu sinh tử! Giải đố độ khó cao, đối đầu đầy nhiệt huyết! Cuộc chiến khốc liệt—”
“Ai sẽ là người cuối cùng debut? Ai sẽ vững vàng ở vị trí trung tâm?! Ai là đội trưởng xuất sắc nhất trong mắt bạn? Ai là tay đột kích, hỗ trợ và chỉ huy hoàn hảo mà bạn yêu thích?”
“Sơ tuyển trận thứ 51, vòng loại chính thức bắt đầu, hãy chiến đấu vì ước mơ debut của mình đi! Những thực tập sinh sinh tồn, tương lai của các bạn sẽ là một trong vạn người!!”
Vu Cẩn ngây người ngồi đờ ra suốt hai phút, thậm chí dù bị dù che kín cả đầu cũng không nhận ra.
Sau đó cậu giật mình thức tỉnh—
Không đúng.
Chỗ nào cũng không đúng.
Đây hoàn toàn không phải chương trình tuyển chọn idol mà mình muốn tham gia a a a!!!
Lúc này, không khí xung quanh ngọn núi lạnh buốt.
Vu Cẩn không kìm được mà quấn tấm vải chống nước quanh mình như cái kén, vừa run lẩy bẩy vừa cố gắng nhấn vào chiếc đồng hồ đã phát thông báo ban nãy.
Bên cạnh mặt đồng hồ có một chấm nhỏ giống như micro, giống như thiết bị liên lạc hai chiều, và bây giờ đó là tia hy vọng cuối cùng của Vu Cẩn.
Khi tín hiệu kết nối vang lên, Vu Cẩn gần như phát điên vì mừng rỡ.
“Kính chào thí sinh. Để tra cứu điểm số, vui lòng nhấn phím 1. Để tố cáo thí sinh khác, vui lòng nhấn phím 2. Để yêu cầu cứu trợ khẩn cấp, vui lòng nhấn phím 3. Để kết thúc cuộc gọi, vui lòng—”
Vu Cẩn: “333333, tôi cần cứu trợ khẩn cấp!”
“Bắt đầu quét thí sinh, quá trình quét hoàn tất. Hiện tại không có tình trạng đặc biệt. Chúc bạn luôn khỏe mạnh.”
Vu Cẩn: “……”
Cậu chợt nảy ra một ý hay: “22222! Tôi muốn tố cáo thí sinh!”
“Xin vui lòng nhập mã số và tên của người bị tố cáo.”
Vu Cẩn không chút do dự nhập vào mã số của mình: “300012, Vu Cẩn! Chính là tôi chính là tôi!”
—— Tố cáo đi! Mau đưa tôi về nhà!
Giọng máy móc dừng lại ba giây rồi chậm rãi trả lời: “Đã tiếp nhận thông báo. Thí sinh số 300012 bị phát hiện nhiều lần AFK(*), hệ thống sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế. Cảm ơn bạn đã báo cáo.”
(*) AFK: Từ viết tắt của "Away from Keyboard", nghĩa là rời khỏi bàn phím, thường được dùng trong các trò chơi trực tuyến để chỉ người chơi tạm thời ngừng hoạt động.
Vu Cẩn: “…”
Vu Cẩn: “Biện pháp gì cơ…”
Ngay giây tiếp theo, “phập” một tiếng, một viên đạn lạc xẹt qua người cậu, tiếng cảnh báo của máy bay không người lái xử phạt vang rền trên không trung.
Sắc mặt Vu Cẩn lập tức thay đổi, phản xạ nhanh hơn nhận thức, cơ bắp cậu nhẹ nhàng co giật — cậu nhảy lên và tránh được thêm một đòn xử phạt nữa.
Đằng sau, tiếng cảnh báo vẫn không ngừng vang lên: “Cảnh cáo thí sinh số 300012 vì không hoạt động. Cảnh cáo thí sinh số 300012 vì không hoạt động.”
Vu Cẩn hối hận đến mức muốn khóc: “Hủy tố cáo! Hủy tố cáo! Tôi chỉ ngồi một chút thôi mà — hoàn toàn không có chuyện không hoạt động!”
“Cảnh cáo thí sinh số 300012 vì thi đấu tiêu cực. Nếu trong vòng nửa giờ không tham gia chiến đấu sẽ bị xử phạt cấp B.”
Vu Cẩn ra sức biện minh: “Tôi thực sự không biết chiến đấu! Tôi là người dân lương thiện! Sao các người lại ép tôi đến đây—”
Tuy nhiên, tiếng cảnh báo vô cảm vẫn cứ lặp lại: "Nếu trong vòng nửa giờ không tham gia chiến đấu sẽ bị xử phạt cấp B. Vui lòng hành động ngay lập tức. Nhắc lại, nếu trong vòng nửa giờ…”
Lời vừa dứt, một viên đạn khác nữa lại xẹt qua.
Vu Cẩn tức tối trừng mắt nhìn chiếc máy bay không người lái: “Thật là vô lý mà — Thôi được rồi, đừng bắn nữa, tôi chạy là được chứ gì!”
Cùng lúc đó.
Ở hậu trường chương trình thực tế sinh tồn của Crossen.
Video giám sát của vòng sơ tuyển không được phát sóng công khai, chỉ có một số ít nhân viên mới có thể theo dõi qua hệ thống giám sát nội bộ.
Đạo diễn chương trình đang niềm nở giới thiệu về mùa giải năm nay với các nhà đầu tư:
“Thưa các nhà tài trợ đáng kính, xin hãy tin tưởng rằng, các thí sinh của mùa này sẽ là những người tiềm năng nhất.”
“Họ là những thực tập sinh hàng đầu do các công ty giải trí gửi tới, có kỹ năng chuyên nghiệp không thua kém gì những tuyển thủ sinh tồn, thể lực vượt trội và kỹ năng sinh tồn thành thục.”
Trên màn hình, những cảnh quay giám sát lướt qua, từ những trận đấu súng ác liệt, đến những cuộc chiến tay đôi, hay những màn hợp tác săn mồi.
Tại hậu trường, các biên đạo đang điều chỉnh góc máy quay để giới thiệu toàn diện về chất lượng thí sinh cho các nhà tài trợ.
“Dừng lại!” Một người vội vàng lên tiếng: “Máy quay E23 đừng quay nữa. Chuyện gì đây? Chẳng phải nói rằng vòng sơ tuyển toàn là tinh anh sao, tại sao lại có thí sinh đang lang thang khắp nơi thế kia???”