Mặt trăng trên trời dần lặn về phía tây, những vì sao lấp lánh rơi xuống màn đêm, có vài ngôi sao vẫn không ngừng nhấp nháy.

 

Trầm Doãn Xương ngửa đầu, ngây ngốc nhìn lên bầu trời sao, tâm hồn bị vẻ đẹp hùng vĩ của màn đêm cuốn hút.

 

Nếu là Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Bắc Châu, lúc này chắc chắn sẽ nói luyên thuyên, rằng ngôi sao này là sao Thiên Lang, ngôi sao kia là sao Bắc cực.

 

Không giống như nó, chẳng biết gì cả.

 

Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Bắc Châu tuy nhỏ hơn nó một tuổi, nhưng nó cảm thấy, chúng biết nhiều thứ hơn cả cha mình!

 

Chúng đã từng đến thảo nguyên, từng thấy sói, ngồi xe trượt tuyết, và còn đục băng trên hồ để câu cá.

 

Chúng còn biết rất nhiều loại thảo dược, biết loại nào ăn vào sẽ bị trúng độc, loại nào ăn vào có thể cứu mạng.

 

Không chỉ vậy, cả hai đều biết cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, Tiêu Minh Nguyệt thậm chí còn biết cách đặt bẫy.

 

Lần trước, con nhóc đã đặt bẫy trong sân, treo ngược một hộ vệ tuần tra lên cây, suýt nữa làm rớt cằm của Trầm Doãn Xương.

 

Cũng vì chuyện này mà nhóc bị phạt đứng tấn một canh giờ với chậu nước trong tay.

 

Khi Tiêu Bắc Châu đến đỡ nhóc dậy, nó còn cười hì hì nói rằng cái bẫy lần này chưa được hoàn hảo, cần cải tiến thêm.

 

Trầm Doãn Xương đột nhiên không muốn trốn nữa.

 

Gió mát thổi qua tai thằng bé, nhẹ nhàng quét đi những giọt mồ hôi trên trán.

 



Nó dừng chân lại, bất chợt không nhớ ra lần cuối cùng mình chạy như vậy là khi nào.

 

Bà v.ú luôn nói nó yếu ớt, không cho nó chạy, thậm chí rất ít khi cho nó đi bộ.

 

Hầu hết thời gian, nó đều được các nha hoàn bế trên tay.

 

Dần dần, cơ thể nó càng ngày càng yếu, chỉ cần đi thêm vài bước chân thôi, tim đã đập thình thịch như muốn nổ tung.

 

Nhưng bây giờ chạy như thế này, tuy tim đập rất nhanh, nhưng nó lại không cảm thấy khó chịu.

 

Ngược lại, còn có cảm giác tự do và vui sướng như được thoát khỏi lồng giam.

 

Trầm Doãn Xương cúi đầu sờ bụng mình, chỉ vỏn vẹn nửa tháng ở Tiêu phủ, nó dường như đã khỏe mạnh hơn rất nhiều.

 

Sức lực lớn hơn, ăn uống ngon miệng hơn, bụng cũng tròn trĩnh hơn.

 

Nếu bây giờ quay về Trầm phủ, có phải nó mãi mãi sẽ không bằng Tiêu Bắc Châu đúng không?

 

Tuy rất ghét Tiêu Bắc Châu, nhưng nó phải thừa nhận.

 

Tiểu tử đó cao lớn hơn, khỏe mạnh hơn, biết nhiều thứ hơn và cũng có vẻ thông minh hơn.

 

Mẫu thân độc ác tuy nhìn có vẻ dữ tợn với chúng, nhưng lại dạy chúng rất nhiều kỹ năng.

 

Còn nương Uyển Nhi dù chiều chuộng nó hết mực, nhưng lại nuôi nó ốm yếu bệnh tật, chẳng biết gì cả.

 

Trầm Doãn Xương ngước nhìn bầu trời, lần đầu tiên cảm thấy hơi bối rối.



 

Rốt cuộc, một mẫu thân tốt là người như thế nào?

 

25.

 

Việc Xương Nhi mất tích đã gây ra một trận sóng gió lớn ở Trầm phủ.

 

Nghe nói Trầm lão phu nhân khi biết tin đã ngất lịm ngay tại chỗ.

 

Trầm gia tìm kiếm khắp nơi, thậm chí còn kinh động đến binh mã ti ngũ thành, cuối cùng mới tìm được Tiêu phủ.

 

Trầm Nghị biết được ngày hôm đó phu quân của ta chính là trấn Bắc Tướng Quân tên tuổi lẫy lừng hiệnnay, tức đến nỗi vào cung cáo trạng.

 

Tố cáo Tiêu Cảnh không biết liêm sỉ, cướp đoạt thê tử của người khác.

 

Lúc này, Xương Nhi đã sống ở Tiêu phủ được hai mươi ngày.

 

Tiêu Cảnh vỗ n.g.ự.c đảm bảo với ta, nói rằng Trầm gia đồng ý cho Xương Nhi ở trong phủ.

 

Ta thật không ngờ, hắn lại cả gan đến vậy!

 

Thấy ta trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Cảnh cười hì hì ôm lấy vai ta:

 

“Nương tử đừng sợ, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của ta!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play