Bà v.ú kia, là người của Chu Uyển ư?

 

Hay lắm Chu Uyển!

 

Nàng ta gả cho Trầm Nghị cũng đành rồi, lại còn dám chia rẽ ta với con trai?

 

Đó là con trai ta mang nặng đẻ đau, bước một chân vào cửa địa ngục mới sinh ra được đấy!

 

22.

 

Xương Nhi nói xong, đối diện với ánh mắt sâu xa của ba người bọn ta, nó sợ hãi rụt vai lại.

 

“Ta, ta đã nói hết rồi, không hề nói dối một chữ nào!”

 

“Bốp!”

 

Nguyệt Nhi đánh một cái vào đỉnh đầu nó, nói:

 

“Không nói dối thì sao! Ai bảo huynh ngốc nghếch như vậy! Lời ai nói cũng tin!”

 

“Người ta bảo huynh đi ăn phân, huynh sẽ đi ăn hả?”

 

“Câm miệng cho ta, khóc nữa thì ta sẽ đánh c.h.ế.t huynh!”

 

Xương Nhi không dám khóc thành tiếng, kìm nén đến nỗi mặt đỏ bừng, trông thật đáng thương.

 

Có bà v.ú như vậy ngày ngày dạy dỗ, Xương Nhi nghĩ như thế cũng không có gì lạ.

 

Đừng nói Xương Nhi mới có bảy tuổi, ngay cả Trầm Nghị, nắm giữ chức quan trong triều, cũng tin những lời đồn nhảm đó thôi?

 

Ta thở dài, đưa tay xoa đầu Xương Nhi:

 

“Ăn cơm thôi.”

 

“Tiêu Bắc Châu, Tiêu Minh Nguyệt, không được bắt nạt ca ca nữa, nghe rõ chưa?”

 

Trên bàn ăn, Châu Nhi và Nguyệt Nhi bưng bát ăn ngon lành.

 



Chỉ có Xương Nhi, nhíu mày, ghét bỏ đẩy bát sang một bên:

 

“Ta không ăn cơm, ta muốn ăn kem!”

 

Lúc này ta mới biết, tại sao Xương Nhi lại gầy yếu như vậy.

 

Ghét rau vì đắng, thịt thì khó nuốt.

 

Dạ dày không tốt, mỗi ngày còn muốn ăn hai bát kem lớn.

 

Vì quá thích đồ ngọt, mới nhỏ tuổi mà răng đã bị sâu ba cái.

 

Nguyệt Nhi và Châu Nhi tranh nhau xem cái răng của nó, vừa xem vừa kinh ngạc:

 

“Lỗ to quá, chắc trong này có thể ở được cả chục con sâu rồi!”

 

Xương Nhi sụt sịt mũi, lại bắt đầu khóc òa lên.

 

Ta cau mày liên tục.

 

“Từ hôm nay không được ăn đồ ngọt nữa, mỗi ngày phải uống thuốc đúng giờ.”

 

“Sáng dậy, cùng Châu Nhi và Nguyệt Nhi đi tập đứng tấn, nếu tập không đủ thời gian sẽ bị đánh!”

 

23.

 

Trầm Doãn Xương chưa bao giờ biết rằng, một đứa trẻ lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

 

Không được ăn đường, không được ăn kem, không được nghịch nước lạnh, cũng không được khóc.

 

Cơm phải tự ăn, không được người khác đút.

 

Y phục phải tự mặc, ngay cả chăn màn cũng phải tự gấp.

 

Thằng bé không hiểu, tự làm mọi thứ như vậy thì còn cần nha hoàn, đầy tớ làm gì?

 

Nương Uyển Nhi nói nó sinh ra là để hưởng phúc, chỉ cần mỗi ngày vui vẻ, muốn làm gì thì làm.



 

Không muốn đọc sách thì không cần đọc.

 

Không muốn ăn cơm thì không cần ăn.

 

Không muốn dậy thì cũng không cần dậy.

 

Chu ma ma quả nhiên nói đúng, nương Uyển Nhi mới là người đối xử với nó tốt nhất trên đời.

 

Không giống như người mẫu thân độc ác này, tuy luôn cười híp mắt nhưng khi nổi giận thì giống như sói dữ trong truyện.

 

Hơn nữa còn nuôi thêm hai con sói con.

 

Trầm Doãn Xương ăn cơm ngấu nghiến, cảm thấy cơm đắng, lòng cũng đắng.

 

Nó ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Minh Nguyệt đang ôm bụng cười:

 

“Hahaha, cơm trộn nước mũi nước mắt mà cũng ăn ngon thế!”

 

Trầm Doãn Xương có chút không muốn sống nữa.

 

Nó muốn trốn đi.

 

Hai con sói con nói những lời của bà v.ú đều là bịa đặt.

 

Nói lúc đó mẫu thân độc ác vì để cứu nó và cha nên mới ngã xuống vách núi, được tên họ Tiêu cứu.

 

Còn nói bà ấy chưa bao giờ quên nó.

 

Khi bệnh khỏi, việc đầu tiên là về nhà tìm nó.

 

Hừ, những lời dỗ dành trẻ con này, một chữ nó cũng không tin!

 

24.

 

Trầm Doãn Xương chuẩn bị chạy trốn.

 

Trời còn chưa sáng, nó rón ra rón rén trèo xuống giường, đẩy cửa phòng và chạy thục mạng trong sân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play