Một lúc lâu sau, anh ta ngây người ra, ậm ừ một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Cô từ chối cậu ấy trước mặt mọi người, cậu ấy mất mặt biết bao nhiêu!"

Tôi có một điểm tốt, đó là tôi không bao giờ tự làm tổn thương bản thân mình: "Đây không phải lỗi của tôi mà hoàn toàn là vấn đề của anh ta. Thứ nhất, anh ta nên hỏi tôi trước, nếu tôi từ chối, anh ta chỉ buồn thôi, chứ không đến nỗi mất mặt. Thứ hai, anh ta không có phương án dự phòng, sau khi bị từ chối thì làm sao để giữ thể diện anh ta cũng không biết, mất mặt là do anh ta tự chuốc lấy."

“Nhưng anh ta dám làm như vậy, chứng tỏ anh ta chắc chắn tôi sẽ đồng ý, anh ta thực sự nghĩ rằng chỉ cần anh ta mở lời là tôi sẽ đồng ý với anh ta, anh ta coi tôi là gì, hả? Có phải anh ta đang coi thường tôi, coi tôi như một món đồ chơi không?!"

Thấy tôi càng nói càng tức giận, Tống Minh vội vàng an ủi tôi: "Dĩ nhiên là không! Sao có thể chứ! Cô hiểu lầm cậu ấy rồi, ôi, cậu ấy làm vậy là vì thật lòng thích cô."

"Vậy thì EQ của anh ta quá thấp. Tôi không chấp nhận bất kỳ sự áp đặt đạo đức nào, hôm nay dù có là Ngọc Hoàng Đại Đế đến đây, thì lỗi cũng hoàn toàn thuộc về Lâm Việt, tôi đã chừa đường lui cho anh ta rồi."

Thấy tôi cứng rắn như vậy, Tống Minh đã hoàn toàn bị tôi tẩy não: "EQ cậu ấy thấp như vậy, cô cũng nên bao dung cho cậu ấy một chút... Hai người đã bên nhau bao nhiêu năm rồi, chúng tôi đều nhìn thấy cậu ấy đối xử với cô như thế nào, cô cứ nhanh chóng đồng ý với cậu ấy đi."

"Chuyện của hai chúng tôi, anh còn rõ hơn tôi sao? Anh thương anh ta như vậy, vậy anh cưới anh ta đi, dù sao thì phông nền đám cưới cũng đã có sẵn rồi, tôi sẽ đặt cho anh một bộ vest."

Tống Minh gần như sắp khóc: "Tâm Nhu, tôi đâu phải gay! Tôi và cậu ấy chỉ là bạn thân thuần túy, sao cô có thể nghĩ về tôi như vậy!"

Tôi mắng Tống Minh te tua, đúng lúc Lâm Việt đến tìm tôi, Tống Minh như nhìn thấy vị cứu tinh liền chạy mất, còn rất cẩn thận không để có bất kỳ tiếp xúc ánh mắt nào với anh ta, để tránh bị hiểu lầm là gay.

Tôi đang bực điên lên, còn chưa mắng đã đời, bèn ra hiệu cho Lâm Việt đi theo vào phòng họp để tiếp tục xả giận: “Hôm nay anh có ý gì hả?”

“Anh còn có thể có ý gì khác chứ?” Lâm Việt ngồi phịch xuống sofa, móc thuốc ra nhưng rồi lại không dám châm lửa, chỉ kẹp điếu thuốc nghịch ngợm trên tay. “Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi, em không định cho anh một lời hứa hẹn nào sao?”

“Hứa hẹn gì chứ? Chúng ta còn chưa yêu đương, tại sao lại nhảy cóc đến chuyện kết hôn?”

“Chưa yêu đương ư, hừ.” Bàn tay Lâm Việt kẹp t.h.u.ố.c lá khẽ run lên. “Vậy những năm qua của chúng ta là gì? Anh nấu ăn cho em, em muốn đi đâu anh đều lái xe đưa đón, em cùng anh đi chơi khắp nơi, năm 2019 ba em nằm viện phẫu thuật mà em ở nước ngoài không về được, anh đã ở bệnh viện ngày đêm chăm sóc ba em!”

“Vậy tôi đã không đối xử tốt với anh sao, hả?” Tôi hỏi ngược lại. “Chiếc Harley của anh là tôi mua, đồng hồ, comple, giày da của anh không phải tôi mua thì cũng là tôi chọn, mỗi lần tôi ra ngoài đều mang quà về cho anh, anh nói anh muốn ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, tôi đã đặt hàng trăm cốc gửi đến công ty anh để mọi người ai cũng có, anh muốn gì, chẳng phải tôi đều đáp ứng ngay sao? Tôi còn chưa đủ chu đáo à?”



Có vẻ Lâm Việt đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn thất vọng: “Em tự nghe lại những lời mình nói xem, chẳng khác nào một tên đểu cáng cả. Em chỉ đang câu kéo anh, coi anh như một phương án dự phòng.”

“Câu kéo anh? Phương án dự phòng?” Tôi khoanh tay lại. “Lâm Việt, tôi coi anh là một người bạn thân! Tôi là người rất hào phóng, sẵn sàng đối xử tốt với bạn bè!”

Lâm Việt quay đầu đi: "Giữa nam và nữ làm gì có tình bạn."

"Tốt lắm! Hóa ra tôi coi anh là bạn, anh lại muốn ngủ với tôi?!" Tôi chộp lấy chiếc dép tông ném thẳng vào bộ vest đắt tiền của anh ta.

Cha Lâm Việt mất sớm, anh ta sớm phải quản lý gia đình, mẹ anh ta lại rất nuông chiều, cho nên cả đời này anh ta chưa từng bị đánh.

Bị tôi lấy dép đập như vậy, anh ta sững sờ, theo bản năng co rúm người lại.

Tôi lập tức tháo chiếc dép còn lại ra cầm trên tay, giận dữ đi đi lại lại trên sàn gỗ:

"Được, anh đã nói vậy, tôi sẽ nói cho anh biết, tại sao bao nhiêu năm nay tôi chỉ coi anh là bạn, không hề có chút ý nghĩ nào khác - anh còn nhớ chúng ta quen nhau như thế nào không?"

“Em là bạn cùng lớp của Lâm Tĩnh, chúng ta đã cùng nhau ăn cơm.” Lâm Việt lảng tránh vấn đề chính.

“Rồi sao? Anh đề xuất đưa ra khoảng tiền ba mươi vạn, bảo tôi làm thế thân cho người tình trong mộng của mình!”

Tôi lấy dép đập xuống bàn, “Anh nghĩ rằng với cái khởi đầu như vậy, tôi có thể sống cùng anh sao? Anh điên à!”

Ánh mắt của Lâm Việt thoáng hiện lên một chút xấu hổ: “Đó là chuyện trước đây, lúc đó anh cũng không quen biết em, mà chúng ta rất nhanh đã giải quyết được hiểu lầm...”

“Hiểu lầm? Anh im đi được rồi đấy.” Tôi cười lạnh, “Từ ngày anh mở miệng, anh đã không có cơ hội nào rồi. Tại sao? Bởi vì chuyện này đã lộ ra phẩm chất của anh quá thấp kém! Quá tồi tệ! Đàn ông ai đời lại vừa mở miệng đã bảo sinh viên nữ làm bồ nhí, l.à.m t.ì.n.h nhân? Chưa gì đã mang tôi về nhà muốn ngủ cùng? Không giữ được phẩm hạnh của đàn ông!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play