Dĩ nhiên, Sở Thiên Lê tương đối tùy tiện, cô chỉ cảm thấy Hạ Thời Sâm dài dòng và rườm rà, nhưng nghĩ tới sau này cậu ấy vẫn còn hữu dụng thì vấn đề nhỏ như thế này cũng có thể nhịn được.

Sở Thiên Lê thở dài nói: “Anh, lễ nghi của người khác là quý ông phong độ, nhưng em chưa từng thấy quý ông nào hung dữ như anh đâu, chủ nghĩa hình thức không thích hợp.”

Hạ Thời Sâm chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe, coi như không nghe thấy mấy lý luận ngụy biện của cô.

Rất nhanh cả nhà đã ngồi xe tới nơi.

Chú hai của Sở Thiên Lê tên Hạ Viễn Dương, năm xưa ông ấy từng làm việc ở phố Wall (NewYork, Mỹ), bây giờ đã hoàn toàn về nước phát triển rồi, vẫn mãi không kết hôn sinh con đẻ cái, thuộc về trạng thái sống một mình.

Tình cảm của Hạ Chính Hợp và Hạ Viễn Dương rất tốt, thi thoảng lại tới thăm em trai, cả nhà cùng nhau tụ tập ăn cơm.

Hạ Thời Sâm vô cùng kính trọng Hạ Viễn Dương, cậu ấy đồng ý với triết lý đầu tư tiên tiến của chú hai, thường xuyên thảo luận nghiên cứu suy nghĩ của mình với đối phương.

Lúc người mới học dùng hệ thống mô phỏng để vận hành cổ phiếu, Hạ Viễn Dương đã cổ vũ Hạ Thời Sâm thử một chút ở thị trường chân chính, thậm chí còn giúp cậu ấy thiết lập một tài khoản cùng với tiền vốn.

Lần đầu tiên Hạ Viễn Dương gặp mặt Sở Thiên Lê, ông ấy điềm đạm chào hỏi với cô, còn lấy ra hồng bao đã chuẩn bị trước.

“Cám ơn chú Hai, cung hỷ phát tài.” Sở Thiên Lê khéo léo nói cám ơn rồi nhận lấy.

Trên bàn cơm, Hạ Viễn Dương vừa mới ngồi xuống đã bắt đầu nói chuyện với Hạ Thời Sâm, hứng thú bừng bừng nói: “Thời Sâm, cháu đã xem tin tức báo cáo cuối ngày chưa?”

Bởi vì tất cả mọi người đều sống trong nước cho nên báo cáo cổ phiếu cuối ngày của Mỹ có lúc lệch.

Hạ Thời Sâm thẳng thắn nói: “Vẫn chưa.”

Hạ Viễn Dương cười ha hả nói: “Chú cũng chưa xem, vậy chúng ta cùng đoán xem, xem lát nữa ai sẽ nói chuẩn hơn.”

Hạ Viễn Dương và Hạ Thời Sâm nói chuyện về thị trường chứng khoán trong bữa tối, các loại danh từ khiến cho đầu óc của Sở Thiên Lê mơ hồ.

Cô hoàn toàn không hiểu gì về các từ ngữ như Dow Jones (chỉ số thị trường chứng khoán), alpha..., càng không biết cái gì gọi là giao dịch siêu ngắn hạn, cái này rõ ràng cũng không phải những thứ mà học sinh cấp ba nên học.

Sở Thiên Lê ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn cơm, sợ kinh động tới hai con người tài chính họ Hạ khổng lồ, làm bọn họ chậm trễ việc thể hiện trong lĩnh vực đầu tư.

Hạ Chính Hợp phát hiện sự im lặng của cô, ông dịu dàng an ủi: “Chú hai vừa nói tới những thứ này là nổi hứng lên, có những lúc ba cũng nghe không hiểu.”

Hạ Viễn Dương có một tật xấu nhỏ chính là, vừa nói tới đầu tư là sẽ không nghĩ tới thứ gì khác, rất dễ lơ là tình hình xung quanh.

Ông ấy không hiểu việc đối nhân xử thế cho lắm, cho nên thỉnh thoảng sẽ nói sai lời.

Hạ Chính Hợp sợ con gái có cảm giác bị lạnh nhạt bèn chủ động tiếp lời giải vây cho cô.

Sở Thiên Lê vừa mới nhận một cái hồng bao dày cộp cho nên cô hoàn toàn không có thành kiến với Hạ Viễn Dương, cô rộng lượng nói: “Rất tốt, kiếm tiền khá quan trọng.”

Hy vọng chú hai phát tài, sau đó lại cho một cái hồng bao nữa.

Không cần phải nói chuyện với cô, cứ hào phóng cho tiền là được rồi.

Hạ Viễn Dương nhớ tới việc mình là chủ nhân ngày hôm nay thì vội vàng đổi đề tài, ông ấy cười nói: “Thiên Lê cũng có hứng thú với những thứ này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play