Thân thế không lộ ra ngoài, Hạ Chính Hợp và Dư Tân cũng dùng thái độ buông lỏng đối với Hạ Thời Sâm, nhưng cậu ấy lại có năng lực tự quản lý xuất sắc, thỉnh thoảng cũng chững chạc đến mức ngột ngạt, quả thật là không giống thanh niên chút nào.
Dư Tân cho rằng trạng thái của Sở Thiên Lê khá thân cận với người cùng tuổi, Hạ Thời Sâm dùng tiêu chuẩn của mình để ràng buộc cô, hiển nhiên là không quá phù hợp.
Điều này không thể bàn đúng hay sai mà chỉ là con người cũng có điểm khác nhau.
Hạ Thời Sâm không đồng ý với cách nhìn của Dư Tân, nhưng cậu ấy lại cảm thấy mình không cần thiết phải để tâm tới Sở Thiên Lê, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Chiếc xe con của nhà dừng ở cổng biệt thự, Sở Thiên Lê cuối cùng cũng xuống nhà dưới sự thúc giục của Dư Tân, chạy bước nhỏ đến cạnh xe.
Hạ Thời Sâm và Sở Thiên Lê ngồi trên một chiếc xe, Hạ Chính Hợp và Dư Tân ngồi ở một chiếc xe khác, hai chiếc xe nối tiếp nhau lên đường.
Trong túi Sở Thiên Lê còn đựng xúc xắc chiêm tinh, lúc chạy phát ra những tiếng lách cách giống như ngọc thạch va vào nhau.
Hạ Thời Sâm cũng vừa mới quyết định không quan tâm tới cô, bây giờ cậu ấy nghe thấy âm thanh kỳ lạ thì cau mày nói: “Anh kiến nghị em ở bên ngoài đừng có như thế này.”
Hai người Dư Tân không để ý tới vẻ bề ngoài hoặc là vấn đề lễ nghi, nhưng cũng không ngăn được người ngoài thích lời ra tiếng vào, bây giờ có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Lê, tất cả đều đang đợi để cười nhạo cô.
Trong mắt Sở Thiên Lê tràn đầy sự khó hiểu: “Cái gì?”
Hạ Thời Sâm thấy dáng vẻ vừa ngây ngô vừa sững sờ của cô thì tức giận, cậu ấy không kiên nhẫn kéo cửa xe ra, lạnh giọng nói: “Lên xe.”
Sở Thiên Lê chạy đến cửa xe bên kia: “Em có thể tự mở cửa lên xe.”
Hạ Thời Sâm lập tức huyết áp tăng cao, cậu ấy nghiến răng nói: “Quay lại, lên xe từ bên này.”
“Tại sao?”
“Đây là lễ nghi!” Hạ Thời Sâm lười quan tâm tới dáng vẻ của cô, nhưng cậu ấy có lễ nghi ngồi xe của mình, khi đi cùng xe với các quý cô, người lớn tuổi... đều có yêu cầu, cậu ấy phải mở cửa đồng thời nhường ghế bên phải ở hàng ghế sau ra.
Lúc hai người đi học, Hạ Thời Sâm đã mở cửa lên xe trước, đến nơi cũng xuống xe trước; lúc hai người tan học, Sở Thiên Lê lề mà lề mề nói chuyện với Đàm Mộ Tinh đã phá vỡ quy tắc một lần rồi, không thể lại phá vỡ lần thứ hai được nữa.
Sở Thiên Lê đối mặt với Hạ Thời Sâm cố chấp, cô chỉ đành đi tới bên của cậu ấy nhỏ giọng phàn nàn: “... Thật đúng là chòm sao của anh lắm chuyện.”
Hạ Thời Sâm không vui nhướng mày, nghi ngờ nói: “Có phải em vừa nói lời không lịch sự không?”
Sở Thiên Lê vừa ngồi lên xe vừa ngụy biện nói: “Chòm sao thì có gì không lịch sự? Chòm sao đẹp biết bao!”
Hạ Thời Sâm nhướng mày, cậu khóa cửa xe lại trước sau đó lại đi vòng sang bên kia, cẩn thận lên xe.
Sở Thiên Lê thấy cậu chú trọng tới quá trình ngồi xe ô tô như vậy, đại khái là cô cũng có thể hiểu được sự cảm mến của nữ phụ ban đầu đối với nam chính, nữ phụ nguyên tác tới nhà họ Hạ thì yếu đuối nhạy cảm, nam chính còn chỉ điểm rất nhiều chuyện.
Mặc dù cuối cùng nam chính rời khỏi nhà họ Hạ vì sự ái mộ của nữ phụ nguyên tác, nhưng khoảng thời gian sống chung lúc trước của hai người cũng coi như là thuận lợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT