Đàm Mộ Tinh không muốn buông đồ chơi trong tay ra, nên đối phương bắt đầu liều mạng cướp đoạt, lôi kéo, nhưng lại không thể lôi kéo được cậu.
Cậu chỉ học theo đối phương mà đẩy người đó ra, lại khiến người đó ngã mạnh xuống đất, làn da non nớt cọ xát bị thương một vết dài và chảy máu.
Hạt cát, máu, tiếng khóc, cùng với ánh mắt sợ hãi của bọn nhỏ xung quanh.
Đàm Mộ Tinh hốt hoảng bất an mà cầm đồ chơi, bỗng nhiên không rõ mình làm sai chỗ nào, không biết làm thế nào đối mặt với tầm mắt của mọi người.
Cô giáo chạy tới kiểm tra vết thương của người đó, cô ấy nghiêm khắc nhắc nhở hai bên: "Không được dùng bạo lực."
Đàm Mộ Tinh không phải là người có lỗi và ra tay đầu tiên, nhưng mà sức lực của cậu quả thật đã gây ra đau đớn cho người đó, mà ngay cả chính cậu cũng không thể khống chế sức lực của mình.
Có lẽ ở một kiếp nào đó cậu thật sự đã làm gì đó, và cảm giác như sức lực đó là bẩm sinh, căn bản là không cần luyện tập.
Đứa nhỏ bị thương được giáo viên đưa đến phòng y tế, những đứa nhỏ còn lại thì đều sợ hãi mà tránh xa Đàm Mộ Tinh.
Đàm Mộ Tinh cúi đầu nhìn món đồ chơi trong tay, đột nhiên cảm giác nó không có ý nghĩa gì, nên đặt nó vào giỏ đồ chơi.
Trong nhà cậu có rất nhiều rất nhiều đồ chơi, cậu muốn cái gì ba mẹ đều mua cho cậu, nên có buông tay hay không cũng như vậy, tranh hay không đều không sao cả.
Thì ra đó không phải là mê tín phong kiến, nhưng trong lòng cậu lại không muốn tin.
Đừng sử dụng bạo lực là được.
Đàm Mộ Tinh đứng trước bàn học liên tục lắc lắc đầu, muốn ném chuyện đã qua ra khỏi đầu, rồi hết sức chăm chú mà bắt đầu vẽ phác thảo.
Cậu lắc lắc bản thảo, không khỏi cảm thấy có chút buồn phiền, hình như bạn ngồi cùng bàn càng thích vàng hơn?
Cậu có thể cho Sở Thiên Lê mượn bài tập để chép, giúp cô làm một số việc lặt vặt đơn giản, cùng các cô quay video chiêm tinh hoặc bói toán, thậm chí bỏ gần tìm xa mà cùng cô đạp xe về nhà... Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới chuyện gì xa vời, cậu cảm thấy như hiện tại cũng đã rất tốt.
Hạnh phúc đơn giản cũng vô cùng trân quý, không nên hy vọng xa vời quá nhiều.
Thà làm kẻ ngốc còn hơn làm tướng quân.
Buổi tiệc của trường học kết thúc tốt đẹp, các bạn cùng lớp biểu diễn một vở kịch nói cổ trang trên sân khấu, từ đầu đến cuối vở kịch Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đóng vai nhân vật quần chúng đều trộm lười biếng, xem như qua được việc này.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, chỉ còn lại kỳ thi cuối kỳ, việc này khiến cho Sở Thiên Lê thấy rất đau đầu.
Sở Thiên Lê nằm sấp trên bàn, cô không thèm đọc sách, lẩm bẩm nói: "Vì sao gần đây không có người nhiều tiền đến tìm tớ?"
Hiện giờ Sở Thiên Lê đang nghiên cứu về Red Crystal Tarot, cô vẫn xem bói cho người khác ở trên mạng, nhưng không gặp được khách hàng lớn giàu có nào.
Cô nhìn Đàm Mộ Tinh, ánh mắt cô có chút ai oán: "Tớ đã hết thời rồi sao?"
Đàm Mộ Tinh né tránh ánh mắt cô, cậu hoảng hốt giải thích: "Gần đây không gặp được người thích hợp..."
Khâu Tình Không chủ yếu điều hành cơ sở khách hàng trực tuyến, khách hàng mà Đàm Mộ Tinh giới thiệu chính là tổng giám đốc có tiền.
Hai người làm về hai phương hướng mở rộng khác nhau, cùng nhau xây dựng ra mạng lưới khách hàng hoàn chỉnh.
Trên thực tế, Sở Thiên Lê đã nổi danh ở bữa tiệc thọ yến của nhà họ Thích, vô số người đều đang hỏi thăm tên của cô, họ đều nghe nói Đế Đô mới có một vị đại sư trẻ tuổi xuất hiện.
Thích Thừa Lương không muốn để người của Thích Diệm nổi danh, hơn nữa chú ta cũng không biết tên của Sở Thiên Lê, nên không tiếp lời, chặn người hỏi đến cô ở ngoài cửa.
Bình thường Thích Diệm chỉ đi học ở trường, nên còn chưa chính thức bước vào vòng xã giao đó.
Hà Kiến Bình có đoán được đại sư trẻ tuổi là Sở Thiên Lê, nhưng mà ông ấy không tiện lướt qua Đàm Mộ Tinh để giới thiệu cho cô, nếu muốn hỏi chuyện giúp người khác thì sẽ phải thông qua Đàm Mộ Tinh mới biết được thời gian của Sở Thiên Lê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT