Bỏ đi bỏ đi, cháu muốn gặp đạo trưởng thì nói với ông, không muốn gặp đạo trưởng cũng không sao!"

Đàm Mộ Tinh thành thật đáp ứng, cậu không có ý định gặp Tu Càn đạo trưởng, chủ yếu là lúc gặp mặt cũng không biết nói cái gì.

Đàm Mộ Tinh trò chuyện với ông nội vài câu, rồi đeo cặp sách đi qua hành lang dài, đi về phòng mình.

Hoàng hôn mờ mịt, từng cọng cây ngọn cỏ trong viện đều vẫn còn giống như nhiều năm trước, mỗi khi cậu đi qua con đường nhỏ sâu thẳm này, đều sẽ hồi tưởng lại ký ức thời thơ ấu.

Lúc cậu mới vừa có thể ghi nhớ được thì đã ở chỗ này, ban ngày lang thang trong viện luôn có người lớn vây quanh, buổi tối thì ngủ ở trên chiếc giường lớn cổ xưa, thỉnh thoảng trốn ở trong thư phòng dọa ông nội sợ đến mức nhảy dựng.

Lúc ấy ba mẹ bận rộn công tác, nên cậu sống với các trưởng bối, chưa từng bước ra khỏi nơi rộng lớn như sân viện nhà họ Đàm.

Trong đại viện luôn có đạo sĩ tới chơi, phần lớn là tiểu đạo sĩ tới đưa rau xanh, trà, chỉ có một ngày, người đến nhà là một đạo trưởng mặc quần áo khác biệt.

Đàm Kỳ Dụ cung kính mời Tu Càn đạo trưởng vào nhà, hai người trao đổi trong thư phòng.

Đàm Mộ Tinh còn nhỏ nên cũng không hiểu nguyên do tại sao đạo trưởng tới đây, cậu vẫn trốn ở phía sau cánh cửa bí mật của thư phòng, muốn chờ ông nội đi qua thì sẽ nhảy ra dọa ông nội.

Nhưng mà, ông nội cùng đạo trưởng nghiêm túc nói chuyện với nhau, khiến cho Đàm Mộ Tinh do dự không dám quấy rầy, hơn nữa lúc này cũng không tiện chuồn ra ngoài.

Cậu đành phải núp sau cửa, nhìn lén tình huống bên ngoài, yên lặng đợi người lớn kết thúc cuộc trò chuyện.

Nhưng có vẻ như họ đang nói về cậu.

Lời nói của đạo trưởng tương đối tối nghĩa, căn bản không phải là lời mà trẻ nhỏ có thể hiểu được, ví dụ những lời như "Ba đời làm tướng, đạo gia sở kỵ", "Sát nghiệt quá nặng, nghiệp lực quá sâu".

Đàm Mộ Tinh mơ mơ hồ hồ mà nhận ra rằng có lẽ trước kia hình như mình đã làm ra chuyện gì đó nên đạo trưởng bảo ông nội coi chừng mình không để mình tái phạm.

Cậu không biết chuyện đó xảy ra khi nào, và bọn họ gọi nó là "kiếp nào đó".

Ngày hôm đó, sau khi ông nội cùng đạo trưởng rời đi, Đàm Mộ Tinh mới lén lút đi ra từ trong thư phòng, không đề cập tới việc này với bất cứ ai.

Ba mẹ làm việc bận rộn lâu ngày mới trở về, họ đưa Đàm Mộ Tinh rời khỏi đại viện, trở lại sống trong thành phố cùng ba mẹ.

"Mẹ, cái gì gọi là sát nghiệt quá nặng?"

"Hẳn là nói rằng g.i.ế.c rất nhiều người, con cùng bà nội xem phim truyền hình nên biết?"

"Chú để râu ria trên núi nói con sát nghiệt quá nặng..." Khi còn nhỏ Đàm Mộ Tinh có làn da trắng như sứ, hốc mắt cậu đỏ lên, ấp úng nói, "Mẹ, có phải con là người xấu hay không ạ?"

Mẹ cậu chợt hiểu ra, lại vội vàng khuyên nhủ: "Đó đều là mê tín phong kiến, không nên coi loại lời này là thật, đương nhiên Tinh Tinh không phải người xấu!"

Mẹ ôn tồn khuyên nhủ hồi lâu, cuối cùng Đàm Mộ Tinh cũng yên lòng, và cũng quên đi cả hồi ức liên quan đến việc ở thư phòng.

Bởi vì việc này, có một khoảng thời gian mà Đàm Mộ Tinh rất kháng cự việc trở lại đại viện nhà họ Đàm, giống như là sợ hãi vừa bước vào cửa viện thì lại gặp phải đạo trưởng đó, và nhớ tới đoạn chuyện đen tối chôn sâu đáy lòng kia.

Thời gian sẽ làm cho người ta quên lãng rất nhiều chuyện, nhưng cũng sẽ không thể khiến cho người ta hoàn toàn quên đi.

Tuổi tác Đàm Mộ Tinh dần lớn hơn, số lần cậu trở lại đại viện càng ít, bắt đầu tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi ở trong nhà trẻ.

Mùa hè ở Đế Đô oi bức, bọn nhỏ đi lại trên mặt đất nóng bỏng chân, sau khi hoạt động dã ngoại ngắn ngủi kế thức thì sẽ trở lại trong phòng.

Mâu thuẫn giữa bọn nhỏ phát sinh rất nhanh, ban đầu chỉ là cướp đồ chơi, tiếp theo chính là xô đẩy nhau.

Đó là lần đầu tiên Đàm Mộ Tinh phát hiện mình khác biệt với người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play