Thời Ngọc không trả lời hệ thống, tay cầm chiếc ô. Dưới tay áo, năm ngón tay thon dài trắng nõn hiện rõ những đường gân xanh mờ.
Cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu, đầu óc có chút choáng váng, cơ thể thì rã rời, không còn chút sức lực nào.
Trên đường trở về lớp, cậu phải dừng lại nghỉ ngơi nhiều lần, khiến hệ thống sợ hãi thót tim, không nhịn được hỏi: “Ký chủ, cậu ổn chứ?”
"Không ổn lắm," Thời Ngọc đáp.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, đôi môi hồng nhạt mang dấu hiệu của bệnh tật, hàng lông mi dài khẽ nhíu lại vì khó chịu, hắn hỏi: “Cốt truyện tiếp theo là gì?”
"Cốt truyện đã bị lược bỏ," hệ thống trả lời, “Chỉ có một câu ‘Yến Thời Ngọc đến phòng y tế’ thôi.”
Vì là vai phụ, nên những diễn biến của hắn thường không được miêu tả chi tiết. Phần còn lại, Thời Ngọc phải tự mình ứng phó.
Lớp Cao nhất (7) (*) nằm trên tầng ba, Thời Ngọc bước lên từng bậc thang với cơ thể yếu ớt, mỗi bước đi như khiến tim cậu đập mạnh hơn. Đã vài lần cậu suýt ngã.
(*) khúc này thật sự không hiểu cao nhất là gì 🥲
Gắng gượng bước đến cửa sau lớp, Thời Ngọc ném chiếc ô ướt sũng mưa của Thẩm Thác ra xa, rồi lê bước chậm chạp về chỗ ngồi của mình. Với chút sức lực còn lại, cậu đẩy chiếc hộp giữ ấm về phía Thẩm Thác.
“Đồ của cậu đây.”
Chiếc hộp giữ ấm bất ngờ xuất hiện trước mắt Thẩm Thác.
Hắn không thèm nhìn lên, giọng điệu lãnh đạm: “Không cần.”
Thẩm Thác tiếp tục viết bài thi, ngón tay thon dài của hắn nắm chặt cây bút, nét bút đen trơn tru cứ thế trải dài trên bài thi, từng chữ từng chữ xuất hiện.
Đợi mãi, Thẩm Thác vẫn không thấy người bên cạnh nổi giận hay phản ứng gì trước lời từ chối của mình.
Hắn cau mày khó chịu, đẩy chiếc hộp giữ ấm sang một bên.
Đây không phải lần đầu xảy ra chuyện này.
Trước đây, hắn từng bị ép ăn thức ăn bẩn, có lẫn tạp chất. Dù cơ thể hắn rất khỏe mạnh, lần đó vẫn phải nôn ra đến mức mất nước.
Nhớ lại hình ảnh mình khốn khổ như chó rơi xuống nước, ánh mắt của Thẩm Thác lóe lên một tia lạnh lùng, tàn nhẫn.
Sớm muộn gì... hắn cũng sẽ bắt Yến Thời Ngọc trả giá đắt cho chuyện này.
Nhưng lần này, đợi mãi không thấy Thời Ngọc nói thêm một lời, cũng chẳng làm phiền hay khiêu khích hắn.
Chỉ có tiếng thở đều đều khi Thời Ngọc nằm gục xuống bàn ngủ.
Tuy nhiên, giấc ngủ của cậu dường như không hề an lành. Đôi vai gầy guộc run rẩy vì lạnh, mồ hôi trong suốt rịn ra trên chiếc cổ thon dài, mái tóc đen nhánh hơi dài đã bị mồ hôi làm ướt, dính chặt vào làn da trắng như tuyết, tạo ra một hình ảnh kỳ lạ đầy sức quyến rũ.
Thẩm Thác vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng dừng lại khi nhìn thấy đường cong trên cổ Thời Ngọc, rồi lướt xuống đôi bàn tay lộ ra dưới tay áo.
Da tay hồng hào, tinh tế, được chăm sóc kỹ càng, sạch sẽ như những nụ hoa mềm mại.
Một nam sinh, nhưng làn da lại trắng và mịn hơn cả nữ sinh.
Trong lòng, Thẩm Thác vừa cảm thấy ghê tởm vừa khó chịu, nhưng lại không thể rời mắt đi được.
Không khí xung quanh như bỗng chốc trở nên dày đặc và ẩm ướt, phảng phất hơi thở ngọt ngào và quyến rũ.
Yết hầu của Thẩm Thác không tự chủ mà chuyển động, đầu hắn dần dần nghiêng hẳn thành một góc vuông 90 độ, ánh sáng u ám từ mặt trời chiếu vào bàn gỗ, khiến đôi mắt đen sẫm của hắn thêm phần tối tăm. Hắn lặng lẽ nhìn chăm chăm vào thiếu niên, trong đáy mắt cuộn trào những cảm xúc mãnh liệt mà chính hắn cũng không hề nhận ra.
Không rõ bao lâu trôi qua, như thể một sự kiềm chế nào đó bất ngờ bị phá vỡ.
Thẩm Thác nheo mắt, thần sắc dần trở lại bình thường.
Dù có đẹp đến mấy, thì vẻ ngoài ấy cũng không thể che giấu được sự xấu xa của Yến Thời Ngọc.
Nghĩ đến đó, hắn lạnh lùng mỉa mai trong lòng, cúi đầu, vẻ mặt băng giá pha chút phiền muộn.
Khoảng thời gian nghỉ trưa trôi qua rất nhanh.
Chuông tan học vang lên, những tiếng gọi thu bài kiểm tra vang lên lác đác từ các tổ trưởng.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là môn tiếng Anh, dù là ngày khai giảng đầu tiên, giáo viên tiếng Anh vẫn giao bài tập về nhà.
Tiết Linh Linh là lớp phó học tập (*), phụ trách thu bài kiểm tra tiếng Anh.
(*) gốc : ủy viên học tập
Sau khi thu xong, cô đếm lại và nhận ra thiếu một vài bài.
Do dự một lúc, cô ngẩng đầu nhìn về phía cuối lớp, nơi có ba hàng nam sinh đang bận rộn với điện thoại, có người đang ngủ, bàn học thì lộn xộn với những chồng bài kiểm tra trắng toát.
Ở giữa họ, có một bóng dáng đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Cậu gục đầu xuống bàn, dường như ngủ rất say. Mái tóc đen dài như mực che kín hai bên gương mặt, trên vai là chiếc áo đồng phục màu xanh dương rộng thùng thình, để lộ ra đôi tay gầy guộc, làn da trắng mịn như tuyết.
Cơ thể nhỏ bé của cậu co quắp lại thành một khối, không hề nhúc nhích. Nhìn cậu lúc này thật yếu đuối và đáng thương, hoàn toàn khác biệt với vẻ ngạo mạn, khó đoán thường ngày.
Đó chính là "Ác Bá (*)" của lớp, kẻ mà ngay cả thầy cô cũng không muốn lại gần.
(*) gốc : Độc Oa
Các bạn cùng lớp khi tan học đều cố ý tránh xa cậu, chẳng ai muốn có mối liên hệ gì với đám con nhà giàu đó.
Giáo viên tiếng Anh là một ông thầy già, nghiêm khắc và cổ hủ. Những học sinh không nộp bài tập sẽ bị ông kéo ra ngoài lớp để đứng phạt.
Tiết Linh Linh mím môi, suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định tiến tới. Dù giọng cô rất nhẹ nhàng, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
“Các cậu đã nộp bài tập tiếng Anh chưa?”
“A Tây...” Một nam sinh đang chơi game chậc lưỡi khó chịu, không thèm ngẩng đầu lên: “Đừng có phiền lão tử nữa!”
Mấy nam sinh ngồi cùng bàn với hắn còn thẳng thừng tỏ thái độ, bắt đầu chửi rủa: “Phiền quá đi! Ngày nào cũng thúc giục, làm gì mà gấp gáp thế hả? Tao không viết! Muốn thì đi mách lẻo đi!”
Tiếng quát chói tai khiến cả lớp học im bặt.
Tiết Linh Linh vốn da mặt mỏng, cảm nhận được ánh mắt của mọi người dồn vào mình, hốc mắt cô lập tức đỏ hoe.
Dù đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống này, cô vẫn không thể chấp nhận được kết quả như vậy, “Các cậu, các cậu…”
Giọng nói của Tiết Linh Linh run rẩy vì tức giận, dù cô cố gắng nói nhưng lời lẽ vẫn yếu ớt, không có trọng lượng. Là một cô gái tính tình dịu dàng và trầm lặng, dù có tức giận đến đâu, cô cũng không thể thốt lên những lời lẽ nặng nề, chỉ có thể run rẩy cầm chặt xấp bài kiểm tra, giọng run rẩy cố gắng nhắc nhở: “Các cậu...”
Cô đứng giữa lối đi, ôm chặt xấp bài kiểm tra dày cộm trong tay, chịu đựng ánh mắt soi mói từ xung quanh.
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên không biết từ lúc nào.
Có một nam sinh chống cằm cười cợt nhả nhìn cô, như thể vừa phát hiện ra điều gì mới lạ, hắn cười lớn: “Trần Hào, cậu làm lớp phó khóc rồi kìa?”
“Ai,” vài nam sinh thích xem kịch vui liền hùa theo, giễu cợt: “Thật không ngờ đấy, lớp phó à, không đến nỗi thế chứ? Có gì mà tâm lý yếu ớt vậy? Cậu định đi mách lẻo ở văn phòng à?”
Nam sinh tên Trần Hào đang bấm màn hình điện thoại, cau mày đầy khó chịu: “Mách thì cứ mách đi, không mách thì biến! Làm lớp phó thì nghĩ mình to tát lắm sao? Cậu nghĩ mình là ai?”
…
Tiết Linh Linh đột nhiên cúi đầu, nước mắt rơi lã chã xuống mặt đất.
Một nữ sinh chơi thân với cô tức giận đến đỏ bừng cả mặt, đi tới bên cạnh định kéo cô ra khỏi tình huống này.
Nhưng Tiết Linh Linh vẫn đứng im, nắm chặt tay, lần đầu tiên cô hận bản thân vì không thể đáp trả trong những tình huống như thế này. Cô mở miệng, hít một hơi sâu, định nói điều gì đó thì ngay lúc đó, một tiếng động lớn đột ngột vang lên!
“Phanh ——!”
Tiết Linh Linh giật mình, kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Buổi chiều u ám, mây đen giăng kín, ánh đèn trong lớp chiếu sáng rõ ràng.
Thiếu niên đang nằm nghỉ trên bàn không biết từ khi nào đã tỉnh dậy.
Hắn chống tay lên trán, ngón tay dài mảnh xoa nhẹ giữa đôi mày, mái tóc đen mềm mại rũ xuống hai bên gương mặt. Đôi mắt dài và lạnh lùng của hắn toát lên vẻ đẹp sắc sảo, giọng nói lười biếng, pha chút khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ, vang lên trong không gian tĩnh lặng chết chóc: “Có chuyện gì thế?”
Trần Hào run rẩy.
Cái bàn trước mặt hắn vặn vẹo nghiêng lệch, mặt bàn giống như một công trường hỗn loạn, bài kiểm tra vương vãi khắp sàn, mấy cuốn sách giáo khoa dày cộp rơi xuống chân. Trần Hào ngồi giữa đống lộn xộn đó, nuốt nước bọt, cố gượng cười: “Yến ca... Cậu có ý gì đây?”
Sự im lặng ngột ngạt khiến người ta không thể thở nổi vẫn tiếp tục kéo dài.
Phòng học yên tĩnh đến nỗi tiếng thở cũng không nghe thấy rõ, ánh mắt của mọi người như những lưỡi dao, căng thẳng cắt vào thần kinh đang chực bùng nổ của Trần Hào.
Trần Hào siết chặt nắm đấm, hốc mắt đỏ ngầu, nhưng cố gắng nhịn xuống sự bực tức.
Yến gia là một gia tộc danh giá tại A Thành, thế lực hùng mạnh. Trước khi đến trường, Trần Hào đã bị bố mẹ dặn dò rất kỹ lưỡng: "Có đụng đến ai thì cũng đừng bao giờ đụng đến Yến Thời Ngọc." Tiểu thiếu gia của Yến gia này là nghịch lân của cả gia tộc, ai động vào thì hậu quả khôn lường.
Bị Yến Thời Ngọc nhìn chằm chằm như vậy, mặc dù hắn rõ ràng cảm nhận sự áp đảo từ thiếu niên kia, nhưng Yến Thời Ngọc vẫn không thèm để mắt đến hắn.
Thiếu niên cúi thấp đầu, hàng mi dài cong vút như đôi cánh bướm mỏng manh đang khẽ vỗ, gương mặt trắng nhợt, lạnh lùng và tinh tế. Sau một lát, hắn quay đầu đi, ánh mắt lướt nhẹ qua Trần Hào, giọng nói mệt mỏi vang lên: “—— không thích, thì biến đi.”
Đây là... lời mà Yến Thời Ngọc đã thốt ra.
“Mày chơi trội trước mặt tao,” Trần Hào cảm giác như máu trong người đã đông lại, ngồi đờ đẫn trên ghế, da mặt nóng bừng lên vì nhục nhã, rõ ràng nghe thấy giọng nói mềm mại nhưng đầy mỉa mai của thiếu niên: “—— mày có tư cách sao?”
Không khí vốn ồn ào sau giờ nghỉ trưa chợt trở nên yên lặng. Bên ngoài, tiếng sấm vang vọng, mưa lớn kéo dài không ngớt.
Thời Ngọc liếc mắt một cái, ánh mắt phảng phất chút khó hiểu, rồi đứng dậy rời đi qua cửa sau, không hề quay lại.
...…
Sau khi Thời Ngọc rời khỏi, Thẩm Thác, người từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên ghế, không để ý đến màn kịch vừa rồi, mới chậm rãi nâng mắt. Anh ta lơ đễnh liếc qua Tiết Linh Linh đang được các nữ sinh an ủi, ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc.
Trong một thoáng, đôi mắt phượng đen nhánh của Thẩm Thác thoáng hiện lên sự ủ dột, nhưng chỉ sau một lát, anh lại cúi đầu, tiếp tục công việc của mình.
... Có phải là ảo giác không?
Phòng học nhanh chóng trở lại ồn ào, tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa vang lên không ngừng. Thẩm Thác mơ hồ lướt ngón tay qua bàn mà không để tâm, nhưng trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh vô tình thoáng thấy.
Thiếu niên với mái tóc đen, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt sắc sảo nhưng mang nét quyến rũ đầy hoang dại. Làn da trắng muốt như ngọc, hai gò má hơi ửng hồng, đuôi mắt câu hồn tựa như nước.
Như sợ có ai nhận ra điều khác thường, Thẩm Thác uể oải hạ mi mắt, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp.
Hắn liếc nhìn hộp cơm vuông vức trên bàn, cạnh đó là một lọ sữa bò với những giọt nước li ti bám trên bề mặt.
Nhìn sữa bò một hồi lâu như suy nghĩ điều gì, Thẩm Thác cuối cùng cũng cúi đầu, lông mi che khuất ánh mắt thoáng qua tia sáng kỳ lạ. Hắn đứng dậy, rời khỏi phòng học.