Nhìn người đàn ông tỏa sáng trước mặt, Lưu Ly lại treo lên nụ cười công nghiệp: "Hàn ảnh đế, hân hạnh được gặp."
Hàn Trầm cũng ôn hòa đáp lại: "Lưu tổng, nghe danh đã lâu."
"Không ngờ Hàn ảnh đế vậy mà biết tôi, thật sự vinh hạnh."
"Lưu tổng khiêm tốn rồi."
"Người khiêm tốn là Hàn ảnh đế mới đúng, cậu bận rộn như vậy mà vẫn đồng ý cuộc gặp này của tôi."
...
Cuộc đối thoại cứ giằng co ta một câu ngươi một câu. Mãi lúc lâu cũng chưa thấy đi vào chuyện chính.
Hàn Trầm đánh giá người phụ nữ thành thục ngồi đối diện một chút. Người này không phải là người mới, đã có kinh nghiệm, cùng với tình hình thì có lẽ khả năng cao là tiểu thư đại gia tộc nào đó đang đi thực tập.
Hắn nhấc ngón tay trỏ cong lên rồi hạ xuống, biểu hiện không còn kiên nhẫn với cuộc giao tiếp nữa. Nụ cười trên môi cũng biến mất, ánh mắt đầy nghiêm túc: "Lưu tổng, cô biết ám chỉ của tôi qua những lời từ chối kia."
Lưu Ly vẫn giữ nguyên tư thế cùng nụ cười, không hề ảnh hưởng trước câu khẳng định của Hàn Trầm.
"Nếu Hàn ảnh đế đã kiên quyết như vậy thì không còn cách nào. Là tôi thất trách rồi."
Hàn Trầm nhìn thấy đối phương ngay lập tức rút đi khí thế lại càng đề phòng, lại càng muốn kết thúc cuộc gặp này nhanh chóng. Liếc nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ, hắn có cớ để rời đi rồi. Sau đó hắn ra hiệu cho trợ lý bên cạnh.
Trợ lý rất nhanh hiểu ý, tới gần rồi báo lịch trình: "Một tiếng nữa chúng ta có buổi chụp với tờ báo thời trang Thanh Xuân, anh Hàn nên chú ý thời gian."
Nghe được điều mình muốn, Hàn Trầm rất nhanh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mặt hiện lên vẻ rất vội phải kết thúc cuộc gặp này: "Nếu đã như vậy, Lưu tổng, xin thứ lỗi rồi."
Nhưng mà Lưu Ly vẫn nhanh chóng giữ người lại: "Hàn tổng, vẫn xin chậm trễ ngài một chút. Tôi có vài lời muốn nói, chắc chắn không phí phạm thời gian của ngài."
Hàn Trầm đang định đứng dậy lại khựng lại, ánh mắt sâu hơn. Ăn may hay thực sự có thế lực? Người này... thân phận không nhỏ.
"Đã vậy thì ta xin phép rửa tai lắng nghe."
[ Chậc. Khí thế tổng tài online kìa. Hù ai chứ. Ký chủ, ta sắm cho ngài đạo cụ, không thể thua hắn. ]
"Sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài. Ta có nghe qua tình hình của Hàn gia, cũng biết được một tin. Hàn gia lạc mất vị tiểu thư kia." Lưu Ly chạm tới ánh mắt rét lạnh của Hàn Trầm, mỉm cười đáp lại: "Thật tình cờ lại có được tư liệu này, mong Hàn tổng nhớ kĩ. Vậy không chậm trễ thời gian của ngài nữa."
Trợ lý bên cạnh Lưu Ly đồng thời đẩy phần tư liệu trên tay về phía Hàn Trầm.
"Hẹn gặp lại. Hàn tổng."
Hàn Trầm nhìn người hiên ngang rời đi, ánh mắt rơi về phần tư liệu trên bàn rồi rơi vào trầm tư.
Trợ lý Lưu nhìn thời gian đã gần tới mới nên tiếng: "Anh Hàn, thời gian không còn nhiều. "
Hàn Trầm nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy: "Đi kiểm tra túi tài liệu kia một chút rồi đưa về phòng làm việc cho tôi."
_____________________________
Lưu Ly kết thúc cuộc hẹn thì liền phải trở về công ty tiếp tục công việc còn dang dở. Vừa mới mở cửa phòng thì đã thấy trợ lý Linh ngồi chờ ở sofa.
Trợ lý Linh nhìn Lưu Ly ngồi xuống ghế liền lập tức lên tiếng: "Chào mừng Lưu tổng đã về. Tôi muốn báo cáo một vài điều liên quan tới cơ sở vật chất của công ty chúng ta."
Lưu Ly xoa thái dương rồi nhìn trợ lý Linh: "Được rồi, cô tiếp tục đi."
Trợ lý Linh nhanh chóng mở báo cáo dày cộp đẩy đến bàn làm việc của Lưu Ly: " Tháng này chúng ta có thêm 14 ca sĩ, 20 diễn viên, 12 đạo diễn và 2 trợ lý, trong khi đó, trang thiết bị của chúng ta có rất ít, số lượng cụ thể thì trong báo cáo tôi đã nêu đầy đủ. Không thể đáp ứng được nhu cầu của nhân viên. Xin ngài cân nhắc việc đầu tư trang thiết bị hoặc hạn chế chiêu mộ thêm nhân viên."
Lưu Ly vừa nghe vừa lật báo cáo. Không có tiền cái gì cũng khó a.
" Được rồi, tôi sẽ xem xét lại ngay. Trợ lý mới đành nhờ cô xử lý rồi. Bên truyền thông thế nào rồi?"
" Vẫn đang rất tích cực. Trong thời gian ngắn sẽ luôn duy trì đủ nhiệt."
" Được rồi. Không còn gì nữa thì cô lui đi."
"... "
Lưu Ly thấy trợ lý Linh im lặng nhưng cũng không rời đi thì ngẩng đầu lên hỏi: "Sao thế?"
Trợ lý Linh cau mày, đẩy đẩy kính: "Lưu tổng, tôi nghe nói ngài muốn chiêu mộ ảnh đế về sao?"
"Sao có thể chứ, chúng ta..." Lưu Ly còn chưa kịp nói xong thì trợ lý Linh đã lên tiếng: "Tốt nhất là như vậy, chúng ta chưa ổn định. Không nên thách thức với các công ty khác để rồi chuốc lấy khổ. Lưu tổng vẫn sáng suốt như vậy. Tôi xin phép lui trước."
Nhìn trợ lý Linh biến mất sau cánh cửa, A Linh mới lăn dài trên vai Lưu Ly: "Ui, thật là cô trợ lý hết mình vì công việc a!"
"Ừm." Lưu Ly rũ mắt, từ từ lướt qua hết một lượt tài liệu trên bàn.
Hệ thống nằm bẹp trên vai cô, thỉnh thoảng cho Lưu Ly vài lời khuyên.
Vùi đầu trong đống tài liệu mấy tiếng đồng hồ liền thì trời cũng đã dần tối. Lưu Ly tan làm lúc 6 giờ. Nhưng mà khi nàng lái xe ra tới cổng ty, nàng bị một bóng người bay qua làm giật mình phanh xe.
Mở cửa bước xuống thì thấy một cậu thiếu niên xinh đẹp đậm chất thanh xuân tươi sáng ngã dưới đất, trước đầu xe của nàng. Lưu Ly tiến tới nhìn một lượt rồi vươn tay muốn tỏ ý đỡ cậu dậy.
"Cậu có sao không?"
"A! Xin lỗi chị, tôi không sao." Cậu thiếu niên xua xua tay, lắc đầu lia lịa ngại ngùng nói rồi tự đứng dậy, tập tễnh đi từng bước.
Lưu Ly nhìn bóng lưng kiên cường đi xa.
[ Đó là Hữu Thịnh, diễn viên, ký chủ mới tìm về tuần trước đó.] 303 biết ký chủ sẽ không nhớ được người kia, theo lệ vạch ra một chút thông tin.
"Ồ." Lưu Ly nghe được thông tin kia thì gật đầu, lên xe khởi động rồi lái đi. Tiện thể hỏi hệ thống: "Chúng ta nghèo không?"
[Rất nghèo.]
"...Lát nữa tôi liên hệ thư ký My xem xét, sát sao lại toàn bộ nhân sự... Cũng nên dốc thêm vốn."
303 chỉ im lặng nằm ngửa trên vai nàng. A! Trách sao được. Vốn là cái thân phận được ngậm thìa vàng mà đi tới nước này. Vận cứt chó a! Đến bao giờ ký chủ của nó mới có được một thân phận trâu bò hô mưa gọi gió đây?
[Ký chủ. Ngài vẫn còn đang nợ rất nhiều. Hắn sẽ vẫn cho ngài vay chứ?]
"Anh ta không thiếu chút tiền này."
[Như vậy chắc ổn.] Được rồi. Chúng ta nghèo nhưng nhà chúng ta không nghèo.
303 nhàm chán nhìn đường xá nhộn nhịp phồn vinh phía trước mặt. Sau đó mới nhớ tới người vừa rồi, vẫn là nên tiếng nhắc nhở Lưu Ly.
[Ký chủ. Nên cảnh cáo những kẻ kia một chút, không nên dễ dàng bỏ qua như thế. Đã thử một lần thì ắt có lần thứ hai.]
"Ừm."
__________________
Sáng hôm sau.
Mới sáng sớm, thư ký Lưu đã mở cuộc họp bộ phận nhân sự.
Mọi người trong bộ phận nhân sự nháo nhào lên lo lắng.
Thư ký Lưu đã có tuổi nhưng lại rất sắc bén, nghiêm nghị tới bọn họ cũng phải sợ. Hu hu. Lại có chuyện gì mà đại diêm ma này ra mặt chứ.
Bang!
Vừa bắt đầu cuộc họp thì thư ký Lưu đã phát hỏa, đập tay bang một cái xuống bàn dài: "Các cô cậu quản lý người của mình như thế à! Mỗi một hành động của nhân viên đều mang danh dự của cả công ty này. Thế mà các cô cậu lại thờ ơ tới thế sao?! Thanh Sơn! Cậu đã phổ biến rõ luật lệ với người của cậu chưa!"
Thanh Sơn đang ngồi trong góc, nghe thấy mình bị điểm danh liền giật thót: "Tôi.. Tôi đã phổ biến rõ!"
"Vậy cậu đã biết người của cậu đã làm gì chưa!"
Thanh Sơn ngơ ngác nhìn thư ký Lưu khí thế hừng hực lại sợ hãi: "Xin lỗi, thư ký Lưu. Do tôi thất trách, tôi sẽ để ý sát sao." Trong lòng thì chửi thầm. Khi về hắn nhất định phải tra rõ mới được, không biết là đứa nào hố hắn ta chứ! Một đám người mới mà đã không yên phận thế sao?
Thư ký Lưu lại đem mỗi người trong phòng réo tên một hồi. Mọi người con đang vui mừng vì tưởng mình thoát nạn thì lại suy sụp không thôi. Đây mà là họp sao? Rõ ràng là tra tấn tinh thần của họ a! Ôi! Cuộc sống thật không dễ dàng.
____________________
[Ký chủ. Trợ lý Linh lại nộp báo cáo, bộ phận tài chính đang hối thúc ngài cân nhắc lại một vài hợp đồng. Chúng ta không đủ tiền để tranh.]
"Ừm."
[Tôi có đi nghe ngóng tình hình cuộc họp bên thư ký Lưu, quả thật là một người đáng tin cậy.]
"Ừm. A Linh ngươi thật giỏi." Lưu Ly ừm một tiếng, lại không biết nói gì tiếp cho nên lại khen hệ thống một câu.
[Còn phải nói sao!] 303 vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi nhỏ. Nó lượn qua lượn lại cạnh nàng mấy vòng rồi mới đi tới cửa kính nằm lăn lộn cào lông của mình.
Đột nhiên điện thoại reo lên. Lưu Ly nhìn thấy cái tên trên màn hình rồi lập tức bắt máy: "Anh trai."
Bên kia cũng truyền tới một giọng nói trầm thấp: "Cuối tuần về nhà."
Lưu Ly cũng không cảm thấy gì liền nhanh chóng đồng ý: "Vâng."
Nàng dứt lời thì tiếng cúp máy cũng vang lên.
[Chậc. Tên cuồng kiếm tiền.] 303 chả thích gì cái tên điên cuồng kiếm tiền này. Suốt ngày một vẻ nghiêm túc cắm đầu vào kiếm tiền như ma đuổi ấy. Hắn có tiêu được hết sao? Càng đáng ghét là khi ký chủ của nó mới xuyên qua thì bị hắn chèn ép tới không thở nổi, vô cùng thê thảm. Mé, có phải là ruột thịt thật không? Hắn cắn nuốt vốn liếng của ký chủ tới không còn gì cả. Đúng là điên mà. Tới em ruột cũng không thể tha, thảo nào mấy người trong gia tộc lại sợ hắn như thế.
Lưu Ly lại gọi trợ lý Linh sắp xếp một chút lịch trình để trống mấy ngày cuối tuần.
________________
Bên phía này, Hàn Trầm vẫn đang nheo mắt nhìn chằm chằm tập tài liệu trên bàn mà suy nghĩ miên man, đấu tranh tư tưởng một hồi vẫn không quyết định được. Hắn muốn vứt nó sang một bên nhưng mà... Hắn tìm em gái từng đó năm... Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Em gái... Dự cảm chẳng lành lặng lẽ đâm sâu.
Tại sao cô gái kia tự dưng xuất hiện, lại tự dưng bỏ ra tin tức này? Thực sự quá trùng hợp, cũng quá đáng nghi... Lưu gia a...
Nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, chậm rãi đi tới trước cửa kính, bàn tay chạm vào mặt phẳng lạnh lẽo, hắn ngẩng đầu. Con ngươi màu lam của hắn điểm xuyết vài ánh sáng lấp lánh. Trời hôm nay ngập tràn ánh sao. Đã bao lâu hắn không thấy ánh sáng từ những vì sao rồi? Hàn Trầm nhìn tới thất thần.
Có thứ gì đó thôi thúc hắn tìm kiếm câu trả lời, rũ mắt nhìn tập tài liệu trong tay, Hàn Trầm quyết định mở nó ra. Lướt qua từng trang giấy, bàn tay hắn bắt đầu run rẩy, sau đó lan ra toàn thân. Hô hấp cũng như ngừng lại. Bàn tay vô thức thả ra, tài liệu rơi lả tả xuống đất.
Hàn Trầm sững người, dựa vào cửa kính, đáy mắt hỗn loạn, kinh ngạc cùng bối rối. Cả người từ từ trượt xuống đất, theo đó là một nước mắt trong suốt cũng chậm rãi trượt xuống theo.
Tại sao lại như thế chứ?!