Giọng nói anh tựa đang van nài, vừa có sự khẩn thiết vừa mang chút giận dữ khó nói thành lời. Sương Trà mấp máy môi, trái tim đập rộn dần bình tĩnh lại, cánh tay vô thức để ra sau, miết chặt lấy chiếc áo đồng phục.
"Cậu không định nói cho tớ lí do sao? Tại sao lại tránh tớ?"
Âm thanh vang lên khô khan, tựa như chiếc lá mùa đông héo hon khô cứng chỉ chực chờ tan vỡ. Đình Khiết nhìn cô, đuôi mắt hơi cụp xuống, cả thân thể mềm nhũn, muốn hoàn toàn dựa vào Sương Trà mà đứng vững.
"Suốt hai tuần, cậu hết tránh rồi lại né, cậu thật sự không cảm thấy tội nghiệp cho tớ?"
Cô bình tĩnh lùi về phía sau, đôi mắt chạm phải cái nhìn buồn bã của anh. Sương Trà đã luôn muốn hỏi Đình Khiết. Tại sao lại luôn quan tâm đến cô, tại sao luôn xuất hiện bên cạnh cô mỗi khi cô cô đơn nhất, tại sao luôn hành xử một cách khó hiểu khi cô đã cố tình tránh né. Và tại sao khi cô vô tình làm tổn thương anh, anh vẫn chưa bao giờ trách móc một lời.
Sương Trà khẽ thở hắt ra một hơi, ánh mắt nhìn về nơi khác. Lòng như thắt lại. Đến cuối cùng, cô vẫn luôn chọn cách trốn tránh, dường như, đó chính là sự thất bại thật sự của cô.
"Đình Khiết, cậu vẫn còn thích tớ sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT