Cơ thể đã không còn chút cảm giác nào, dương vật phía dưới vẫn đang cương cứng nhưng lại không được phóng thích. Đông Yết nhìn về phía cửa sổ, vẫn chưa kết thúc. Cậu không thể làm gì khác ngoài cảm nhận nỗi đau của thuốc kích dục và dương cụ mang đến, từng chút từng chút cậu đều cảm nhận được. Chỉ có thể hít thở, lí trí cùng tự chủ cơ thể đã không còn. Hơi thở của cậu yếu ớt, nhưng cậu hận không thể ngất đi, đau đớn luôn kéo cậu trở lại hiện thực. Đông Yết nghĩ cũng đã hơn năm giờ đồng hồ trôi qua, cậu đã thầm đếm từng giây mong Vương Giải quay trở lại để buông tha cậu, nhưng không, anh ta vẫn chưa quay lại...
***
Cảm giác lạnh giá từ đâu ập đến, Đông Yết vội tỉnh giấc. Cậu đã ngất đi, thật tốt. Nhưng cậu nhận thấy lúc này cơ thể cậu đang bị treo lên, tay bị trói chặt, chân bị xích với hai quả bóng sắt lớn. Cậu còn phải ngậm một quả bóng nhựa nhỏ trong miệng khiến cậu không thể la hét hay nuốt nước bọt. Vương Giải, tên khốn. Đông Yết ném ánh nhìn chứa đầy căm hận và khinh bỉ của cậu cho nam nhân đang thoải mái ngồi trên chiếc ghế bọc da trước mắt. Vương Giải đứng lên, đi về phía cậu. Anh nắm lấy cằm của cậu, bóp chặt. Đông Yết quay đầu đi, cậu không muốn nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm đó. Anh buông cằm cậu, đưa tay kéo nhũ hoa của cậu, kéo thật căng.
Đông Yết cắn chặt quả bóng, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống. Vương Giải đã không muốn "dịu dàng" với cậu nữa, anh ta lấy hai chiếc khuyên có gắn dây xích, tự tay xỏ vào nhũ hoa đang thương.
- Ưm... Ưm, ưm...
Đông Yết vô lực bật lên tiếng rên rỉ thảm thương, cơ thể không ngừng run lên. Vương Giải đã xỏ xong một bên nhũ, lạnh lùng liếc cậu. Anh đưa tay lấy quả bóng trong miệng cậu rời tiếp tục xỏ chiếc khuyên còn lại, mặc cho Đông Yết đau đến rơi lệ. Chiếc khuyên đâm xuyên qua lớp da mẫn cảm, việc không được sát trùng sẽ gây ra khó chịu và nhiễm trùng.
- Dừng lại... A, đừng! Dừng lại, tôi xin anh... A!
Đông Yết thét lên, nước mắt không ngừng rơi. Hai nhũ hoa của cậu đã bị giày vò đến ứa máu, mất hết cảm giác. Nhưng đau đớn lúc nãy không ngừng đeo lấy Đông Yết. Môi cậu run bần bật, tay và chân vì cử động mà va chạm với xiềng xích xuất hiện rất nhiều vết thương.
- Em còn dám cãi lời tôi?
Vương Giải nâng cằm cậu, khẽ xoa nắn. Cậu ngước nhìn anh, sau đó phun một ngụm nước bọt vào gương mặt anh tuấn trước mắt. Cậu hiểu rõ không nên làm vậy, nhưng giờ cậu không quan tâm, anh ta muốn làm gì cậu cũng mặc kệ. Bất cứ lúc nào có cơ hội, cậu sẽ tạo phản! Vương Giải cười lạnh, lau đi vết nước bọt của cậu. Đưa tay bóp chặt cổ của Đông Yết, anh phút chốc trở thành một dã thú. Thật khó chịu, Đông Yết cử động cơ thể, cố gắng thoát khỏi bàn tay tàn nhẫn đang siết lấy cổ cậu. Miệng cũng tự chủ mở ra, mong muốn lấy được thêm ít không khí. Khi cậu sắp ngất đi, Vương Giải bỗng buông tay. Đông Yết ho sặc sụa, thở gấp để điều chỉnh tuần hoàn. Hô hấp vẫn chưa bình thường thì người kia đã lấy ra một sợi roi da, quất liên tục vào cơ thể của cậu. Sợi roi da có thể bình thường, nhưng rơi vào tay của Vương Giải thì có thể trở thành vũ khí giết người. Lực tay của anh rất lớn, quất đến đâu thì nơi đó lại rướm máu. Đông Yết cắn môi chịu đựng, nước mắt không ngừng tuôn. Không lâu sau, cơ thể của cậu đã phủ đầy những vết thương. Vương Giải đặt roi da xuống, cầm lấy hai sợi xích được gắn với cặp khuyên trên nhũ cậu, anh dùng lực giật mạnh.
- A! Ưm... A! Dừng lại, dừng lại!
Mặc kệ Đông Yết gào khóc, Vương Giải vẫn quay lại chiếc ghế bọc da của anh, vô tư ngồi xuống rồi tiếp tục giật sợi xích. Đông Yết gục đầu, không ngừng bật ra những tiếng thét thảm thương. Cậu thở dốc, ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn nam nhân ngồi phía trước.
- Dừng lại... Cầu xin anh, tôi sẽ... Tôi sẽ làm... Ha, tất cả những gì anh... Ưm, yêu cầu...
- Tôi không nghe rõ.
Vương Giải giật mạnh sợi xích.
- A!... Tôi sẽ làm... Mọi thứ anh... Yêu cầu.
Vương Giải cười hài lòng, buông sợi xích. Anh đi đến trước mặt cậu, tháo xích khỏi tay, chân của cậu. Nâng cằm cậu lên, anh âu yếm xoa nắn đôi môi đã bị chính chủ nhân cắn nát.
- Giúp tôi thỏa mãn.
Đông Yết nhìn kinh hãi nhìn nam nhân trước mắt, anh vẫn chưa đủ thỏa mãn? Vương Giải quay về chỗ ngồi của anh, kéo khóa quần. Đông Yết trợn tròn mắt. Anh thích thú nhìn cậu, ra lệnh.
- Bò đến đây rồi thỏa mãn dục vọng này của tôi.
Đông Yết lau đi nước mắt còn vương trên gương mặt, lặng lẽ bò đến chân Vương Giải.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân thật đáng thương.
- Ưm, ha... A, ưm.
Âm thanh dâm mĩ phát ra từ miệng Đông Yết làm chính cậu ghê tởm. Phun ra nuốt vào cự vật thô to kinh người của Vương Giải khiến quai hàm cậu mỏi nhừ, cự vật chiếm lấy toàn bộ khoang miệng nên nước bọt không ngừng chảy xuống. Người kia nắm lấy tóc Đông Yết, đưa đẩy đầu cậu. Da đầu truyền đến cảm giác tê dại, Đông Yết chỉ mong anh có thể nhanh phát tiết. Nhưng rất lâu sau Vương Giải mới đẩy nhanh tốc độ, tinh dịch nóng hổi tuôn vào cổ họng. Đông Yết nhã ra cự vật đang dần mềm xuống, ho khan.
Vương Giải giựt lấy tóc cậu, kéo khuôn mặt tối sầm của cậu lên, hai mắt đối diện.
- Nuốt hết vào.
Cậu nhắm mắt, nuốt toàn bộ thành phẩm của anh xuống. Cảm giác buồn nôn xộc lên, cậu đưa tay che miệng, ngăn cho những thứ kinh tởm cậu vừa nuốt thoát khỏi dạ dày. Vương Giải khinh miệt nhìn cậu trai đang khổ sở nuốt xuống "tinh hoa" của anh, dùng chân đẩy ngã cậu xuống nền đất lạnh.
- Không ngon sao?
Anh dí mũi giày vào hạ thân mềm nhũn của cậu, ấn xuống. Đông Yết rên đau đớn, đưa tay nắm đế giày Vương Giải, cố gắng nhấc chân anh lên. Người kia liền ấn mạnh hơn, cậu cảm thấy dương vật dần tê dại.
- Dừng lại... A, ưm... Đau...
Chơi đùa đủ, Vương Giải dùng toàn bộ đế giày mà đạp xuống dương vật đáng thương, lực không quá lớn nhưng đủ khiến Đông Yết hét lên thống khổ. Anh rời đi, anh luôn bỏ mặc cậu khi đã chơi đùa đủ. Cậu xoa nhẹ vật dưới thân vì bị giày vò mà trở nên đau nhức, rồi cố gắng dùng hết sức lực còn lại bò đến góc phòng, co người mà gục đi. Đêm ấy cậu gặp ác mộng, cậu mơ thấy Vương Giải.
***
- Sáng rồi.
Giọng nói ôn nhu đưa Đông Yết khỏi giấc ngủ. Cậu mở mắt, lại là anh. Đông Yết không muốn nhìn anh lâu, cậu nhấc mông đứng lên, nhưng cơ thể lại lao xuống nền gỗ cao cấp phía dưới. Chân cậu không thể nhấc nổi, hông vô cùng đau nhức, dương vật phía dưới đã không còn cảm giác. Cậu hiện tại không thể đứng vững, vô lực nhìn mông lung. Anh thở dài bước đến nâng cậu lên vai rồi vác cậu đi như vác một bao chứa bông gòn. Cậu không muốn và không thể kháng cự, để mặc anh vác đến phòng tắm lớn phía sau. Cởi áo phông mỏng bên ngoài, cơ thể đầy thương tích của cậu dần hiện ra. Có dấu hôn, vết răng gặm cắn, có cả những vết sẹo do roi da quất lên. Tay chân mảnh khảnh bị tụ máu vì xiềng xích, nhìn vào thật đáng thương. Cậu đứng quay lưng với Vương Giải, dùng toàn bộ sức lực để đứng vững, anh làm gì cũng mặc kệ. Anh ta có thể làm gì đáng sợ hơn những việc vừa rồi? Vương Giải vặn vòi sen, điều chỉnh độ nóng, đưa tay hứng chút nước xoa lên ngực trái cậu. Vết thương bị chạm phải nhói lên, Đông Yết nhíu chặt đôi mày thanh. Anh buông tay, ôn nhu xoa gò má cao cao của cậu.
- Cậu tự tắm được không?
Đông Yết gật đầu, bước đến dưới vòi sen, cho dòng nước ấm chảy xuống cơ thể. Nước len lõi khắp nơi, chạm vào miệng vết thương chưa kịp khép khiến cậu cảm thấy đau đớn không thôi. Vương Giải vẫn chưa rời đi, anh đứng đó nhìn cậu. Chợt anh cởi quần áo, bế cậu đến bồn tắm khá lớn bên cạnh. Mùi hương liệu dễ chịu bay lên, đùa giỡn khứu giác cả hai. Cậu ngồi cách khá xa với anh, vẫn quay lưng lại. Như thế này sẽ dễ chịu hơn đứng tắm dưới vòi sen, chân cậu sẽ rơi ra mất. Cậu xoa nhẹ cánh tay chằn chịt vết thương, rồi đến vùng cổ đau nhức. Vương Giải chỉ yên lặng ngồi, sau một lúc lâu mới dùng xà phòng cao cấp xoa lên tóc cậu. Cậu nghiêng đầu né tránh, không quay đầu lại mà lãnh đạm nói.
- Không cần, tôi có thể tự làm.
Cậu cảm giác tay người kia thu lại, mới thoải mái ngồi thẳng, luồn tay vào tóc xoa xoa. Cậu không nghĩ anh sẽ không hài lòng chỉ vì không gội đầu cho cậu được, đây không phải việc sẽ khiến cậu dễ chịu sao? Không phải anh chỉ muốn nhìn cậu đau đớn sao? Khi cậu mãi nghĩ thì anh đã rời khỏi bồn tắm, đến dưới vòi sen cho nước chảy qua loa trên cơ thể cường tráng rồi khóa vòi, quay đi. Đông Yết không thể ngăn mắt cậu liên tục nhìn vào bóng lưng của anh đang khuất dần, lòng ngực nhói lên từng cơn.
***
Đông Yết khoác hờ chiếc áo ngủ xám ghi được Vương Giải chuẩn bị, đi đến giường ngủ. Sau khi tắm xong cơ thể thật sự tốt hơn rất nhiều, nhưng đau đớn vẫn không hề vơi đi. Sự mệt mỏi của cậu tăng lên khi nhìn thấy thân ảnh vạm vỡ của anh trên giường. Cậu xoay người, bước đến chiếc sô pha ở góc phòng.
- Đến đây.
Giọng nói vô cảm vang lên, anh vẫn không hề nhúc nhích. Cậu bước đến, ngoan ngoãn nằm xuống. Lưng cậu vãn hướng về phía anh, cậu còn không buồn giành giật chăn với anh. Nhưng cậu cảm giác được hơi ấm dễ chịu dần bao lấy cơ thể, tay người kia vòng qua eo cậu, thật nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác buồn nôn lại xuất hiện, cậu đẩy tay anh ra.
- Em đau sao?
Giọng nói ôn nhu lo lắng, không mang chút chế diễu. Cậu đơn giản không chấp nhận anh, cậu không hiểu sao anh lại đối xử dịu dàng thế này khi vài giờ trước vẫn không ngừng dùng roi da quất lên cơ thể cậu. Cậu im lặng, cậu không muốn trả lời. Không phải anh hiểu rất rõ cảm giác của tôi sao? Anh là người khiến tôi trở thành như thế này cơ mà. Vương Giải nhận ra tất cả chán ghét của cậu, anh đứng lên, kéo chăn cho cậu rồi rời khỏi phòng.
Đông Yết nghe
anh chúc cậu ngủ ngon.