Đông Yết hờ hững nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn ba giờ sáng nhưng cậu vẫn không chợp mắt được. Tất cả kí ức đêm qua dưới thân Vương Giải mà chịu giày vò đều ùa về khi đôi mắt cậu nhắm lại. Cậu bước xuống giường, theo thói quen đi đến hướng quán bar trong trí nhớ, nơi cậu vẫn thường pha những tách coffee đậm vị. Cậu đi mãi, cho đến khi va người vào chiếc tủ gỗ lớn ở góc phòng mới dừng lại rồi tự giễu bản thân. Tên Vương Giải kia chỉ làm như vậy đã khiến cậu trở nên đáng thương hại thế này sao? Thật yếu đuối, Đông Yết đấm thật mạnh vào ngực cậu. Cậu quay lại giường, ngồi xuống tấm nệm êm ái. Giờ cậu phải làm gì, không thể viết báo, tự do là việc bất khả thi, nơi đây không có đối tượng nào có thể cứu cậu... Phải bỏ trốn, Đông Yết quyết tâm như việc vài giờ trước cậu vừa bị câu nói lãnh đạm của Vương Giải làm cho vâng lời chưa từng xảy ra.

***



- Vương Tổng...


Tên thuộc hạ lộ rõ vẻ run sợ, đôi khi lại liếc mắt về hướng nam nhân tuấn mĩ, khí chất lan toả khắp người đang ngồi trên một chiếc ghế bộc vải nhung lộng lẫy, anh ta không khác gì một ông hoàng. Nam nhân liếc nhìn người đang cúi đầu trước mắt anh :
- Đã bỏ trốn rồi đúng không?
- Vâng, hắn đã tấn công hai vệ sĩ và bỏ trốn. Đêm nay người của ta đều tập trung để hộ tống Khuyên tiểu thư nên không thể đuổi kịp...
Tên thuộc hạ giọng nói đầy trang trọng pha lẫn kinh sợ, chờ đợi cơn phẫn nộ từ phía Vương Giải.
- Mang hắn về đây.
Anh bình thản nói với thuộc hạ, nhưng tên kia biết câu nói của anh chứa đầy hàn khí, nếu không mang được tên tù nhân ngu ngốc kia về thì hắn sẽ phải chịu những điều kinh khủng nhất.
- V...Vâng.
Vương Giải xoa xoa chiếc máy ảnh chụp phim của ai kia, nở nụ cười lạnh lẽo, rồi đấm mạnh vào ống kính.
"Hàn Đông Yết, em nghĩ có thể thoát khỏi tôi sao? Tôi lại tưởng em không ngu ngốc như những kẻ khác. Em chỉ là một món đồ chơi thôi, chơi chán tôi sẽ vứt ngay, sao em lại bỏ trốn. Xem ra tôi đã đánh giá em quá cao đi."




***





Đông Yết thở dốc, hơi thở ra trở thành những làn khói mờ. Tiết trời cuối thu trở lạnh, Đông Yết lại chỉ mặc một chiếc áo phông che được mỗi đùi non. Cậu chạy đến một con hẻm khuất người, dừng lại nhìn phía sau một chút rồi thở gấp. Cậu đã chạy rất lâu rồi, cũng không biết nơi đây là đâu. Cậu liếc mắt nhìn xung quanh, nơi đây không phải con đường dẫn đến căn hộ của cậu. Con hẻm này thật tối, đến lúc chạy tiếp rồi, nếu dừng lại quá lâu sẽ nguy hiểm. Có lẽ người của Vương Giải đã phát hiện cậu lợi dụng dây điện tử lộ ra ở cửa sổ để bỏ trốn, ít nhất thì phải có đến hai đội người của anh ta đang truy bắt cậu lúc này. Mãi nghĩ, cậu va vào một dáng người to béo.

- Thật xin lỗi.
- Nhìn cưng không có chút thành ý nào cả.
Tên bặm trợn đứng sau châm chọc. Đông Yết luôn cho rằng cậu không cần tốn thời gian dây dưa với hạng người này, đặc biệt là vào lúc này. Cậu định tiếp tục chạy thì tên to béo lại giữ cánh tay cậu :
- Đi đâu vậy, cưng không muốn vui vẻ với anh chút sao?
- Không cần.
Cậu lãnh đạm. Cậu khinh miệt hắn, tên phế nhân vô dụng.
- Ngoan ngoãn vui vẻ cùng bọn anh, em sẽ được bỏ qua thái độ không tốt khi nãy.
Tôi không cần các người bỏ qua, cậu cố lẳng lặng rời đi. Tên béo ngay lập tức dùng lực áp cậu vào vách tường phủ rêu. Đông Yết thật sự đã mất hết kiên nhẫn, đã đến lúc phải dùng đến vũ lực. Cậu thúc mạnh đầu gối vào hạ bộ tên kia. Tên béo liền buông ngay cậu ra mà ôm lấy bộ vị đang đau đớn đến khốn cùng của hắn, không quên hét lên vài tiếng thê thảm. Tên bặm trợn bị dọa đến xanh mặt, có thể vì đều là đàn ông nên hắn cũng đau khi nhìn tên béo đang lăn lộn phía dưới, Đông Yết nhân thời cơ tên bặm trợn lơ là ngay lập tức vung một cước vào khuôn mặt của hắn ta. Hắn gục xuống, ôm lấy mặt, máu từ khóe môi không ngừng chảy xuống. Đông Yết sau khi hạ thủ liền quay đi. Cậu hiểu đau đớn mà những tên kia phải chịu, nhưng những gì cậu nghĩ khi ấy là phải thật tàn nhẫn. Đôg Yết đi về phía cuối con hẻm, nhưng những gì cậu thấy là một chiếc Mercedes c250 đen huyền, bóng loáng. Cậu thở dài, quay đầu lại nhìn về phía kia của con hẻm, cũng là nơi có một chiếc xe giống hệt chiếc này. Cậu quay đầu lại, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, trang trọng cúi người.
- Hàn công tử, Vương tổng đang đợi ngài trở về. Xin hãy đi cùng chúng tôi.
Cậu cười nhạt rồi đi đến chiếc xe.

" Hắc, Hàn công tử? Tôi vẫn được người khác coi trọng, hay đây là cách anh khi dễ tôi? "
Dinh thự của Vương Giải hiện ra trước mắt, xen lẫn sự quý phái cổ xưa cùng nét hiện đại thu hút. Nơi đây quả thật rất hẻo lánh như cậu đã nghĩ, cư nhiên sẽ không ai có thể tìm ra một cách dễ dàng. Đông Yết đưa mắt về căn phòng nơi cậu bị giam cầm, cậu sẽ trở lại nơi đó, hay phải đến một căn phòng tra tấn nào đó. Cậu không biết, dù không muốn nhưng số phận của cậu hiện giờ đã phụ thuộc vào quyết định của Vương Giải. Chiếc xe dừng lại ở trước cổng lớn uy nghi của dinh thự, người đàn ông mặc vest khi nãy mở cửa xe, đưa Đông Yết quay lại với cơn ác mộng của cậu...

***

Đông Yết được đưa đến một căn phòng khác, một căn phòng lớn gấp đôi những căn phòng còn lại, nội thất tối giản nhưng hiện đại. Cậu quay về phía cửa phòng, người đàn ông kia đã không còn ở đấy, cánh cửa phòng cũng bị khóa chặt. Đông Yết biết kẻ đáng sợ kia vẫn chưa trở về, an tâm gục xuống sofa mà thiếp đi, cậu muốn được nghỉ ngơi khi còn có thể.

***

Đông Yết vì bị di chuyển cơ thể mà tỉnh dậy, cậu dần cảm nhận được sự êm ái dưới thân. Cảm giác thật tốt, Đông Yết xoay người điều chỉnh cơ thể sao cho thoải mái, rồi lại có ý thiếp đi lần nữa. Nhưng một bàn tay khẽ lùa vào tóc cậu, xoa nhẹ.

- Dậy ngay.


Giọng nói mang theo sự nghiêm khắc nhưng vẫn xen chút ôn nhu, bản năng chủ quan của Đông Yết vì vậy mà tăng dần. Cậu lười nhác mở mắt, bộ dáng chưa tỉnh ngủ vẫn còn hiện rõ. Nhưng cậu thay đổi nét mặt thật nhanh a, vừa nhìn thấy nam nhân trước mắt liền tỉnh táo, trốn về phía góc giường. Vương Giải nhìn cậu, nét cười xuất hiện trên gương mặt anh tuấn.
- Vẫn muốn trốn sao?
Đông Yết im lặng, cậu không hiểu sao cậu lại cư xử ngốc nghếch như vậy. Nhưng cậu cũng không muốn đến gần Vương Giải, đến gần anh ta chẳng khác nào giao bản thân cho ác quỷ. Vương Giải không hài lòng nhìn cậu, vươn tay ôm cơ thể mảnh khảnh vào lòng.

- Không ngoan thì phải chịu phạt.

Giọng của anh trầm thấp mê người, hơi thở nóng hổi đùa giỡn cái cổ trắng nõn của Đông Yết. Đông Yết co người, con người này thật đáng kinh tởm. Nhận thấy biểu hiện của cậu, Vương Giải nhẹ nhàng đặt cậu nằm úp xuống, để ngực cậu tiếp xúc với tấm nệm mát rượi.

- Nâng mông lên.

Anh ra lệnh. Đông Yết ngoan ngoãn làm theo. Cậu cảm nhận được vật ẩm ướt nóng hổi đang liếm tiểu huyệt của cậu. Quay đầu, cậu phát hiện vật đó lại là lưỡi của Vương Giải. Cảm giác khó chịu chưa kịp xuất hiện, thì vật nhỏ phía trước đã bị bàn tay của người kia đùa bỡn. Đông Yết ra sức cử động, mong có thể thoát khỏi tình huống lạ lùng này. Nhưng mà phía dưới lại đang rất thoải mái a. Cậu ghê tởm chính mình, không phải cậu lại muốn phát tiết trong tay của tên khốn Vương Giải? Không,  cậu không muốn. Nhưng  cậu quên mất số phận của cậu đang nằm trong tay ai, và cậu không hề có quyền quyết định. Vương Giải tiếp tục chơi đùa cậu, rồi vươn cánh tay còn lại lấy chiếc hộp được đặt trên chiếc tủ tinh xảo ngay cạnh giường. Đông Yết sợ hãi  nhìn chiếc hộp có màu xanh đen ma mị trong tay anh, và cậu đã không phí công lo lắng vô ích, Vương GIải lấy ra 3 viên thuốc màu đỏ huyết và một dương cụ cực lớn, có lẽ nó chỉ thua mỗi thứ khủng khiếp đang ngự trị trong đủng quần của anh ta. Đôi mắt đang ngập trong hơi nước của cậu ngay tức khắc trở nên sáng rực, bên trong chứa đựng rất nhiều khiếp sợ. Vương Giải buông tha cho vật nhỏ phía dưới vì sợ hãi mà gục xuống của Đông Yết, đi rót một cốc nước rồi quay lại. Anh đưa cốc nước và 3 viên thuốc lúc nãy cho cậu.

- Thuốc kích dục đấy, mau uống đi.

Cậu trợn mắt, con người này có thể bá đạo hơn nữa sao? Nói như thế chỉ khiến cậu sống chết không uống mấy viên thuốc khốn khiếp đó. Cậu quay đầu, cậu sẽ không uống. Vương giải bóp cằm cậu, nhét vào miệng cậu hết tất cả ba viên thuốc.

- Nuốt xuống.

Đồng Yết lắc đầu, nhưng khi cậu nhận ra đôi mắt tràn đầy sát khí của người kia như thể muốn nuốt trọn tất cả cơ thể cậu, cậu đành cam chịu nuốt những viên thuốc khô khốc trong khoang miệng xuống. Vương Giải lãnh đạm nhìn cậu, rồi đưa dương cụ kia đâm thật sâu vào hậu huyệt của cậu. Đau đớn tột độ bất ngờ ập đến khiến Đông Yết thét lên, nhưng vẫn cắn môi chịu đựng để nước đọng trong khóe mắt không rơi xuống. Trong khi cậu nghĩ tất cả sẽ dừng lại ở đó, Vương Giải bỗng lấy ra một thanh kim loại nhỏ cắm vào niệu đạo của cậu.


- Lấy... Lấy nó ra... Làm ơn.

Giọng Đông Yết run rẩy, vết thương ở môi dưới vừa lành lại bật máu một lần nữa. Vương Giải vẫn dùng ánh mắt vô cảm nhìn cậu, rồi lấy ra một cặp còng đeo vào tay cậu và chân cậu. Có vẻ như anh đã làm riêng thứ đó cho cậu, vì kích thước tay của cậu nhỏ hơn người thường khá nhiều. Thật cảm động làm sao, Đông Yết cười lạnh.

- Em cứ từ từ mà cảm nhận.

Vương Giải rời khỏi phòng, theo sau là tiếng khóa cửa lạnh lẽo. Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể của Đông Yết nóng lên, dương vật lập tức chịu giày vò. Đây là xuân dược cực độc trong truyền thuyết sao, sao có thể khiến cậu cương nhanh như thế? Không được, cậu muốn xuất. Bất lực cử động tay, cậu nhận ra càng cử động còng lại càng siết chặt tay cậu. Dương vật phía dưới đã cương đến tái xanh, cậu muốn lập tức chết đi.

Nước mắt Đông Yết lăn xuống gò má, mang theo bao nhiêu khuất nhục và đau đớn.






 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play