Bà nghĩ đến việc tới ngân hàng lần nữa, hỏi quầy hàng, người ta bảo là không nhận cái này, bà chỉ có thể bỏ cuộc.
Miêu Tú Cúc chạy lui chạy lại ròng rã một ngày trong phiên chợ nhưng đây chỉ là một chợ phiên bình thường. Ngoại trừ ông chủ của tiệm tạp hóa kia thì có lẽ không ai biết đây là gì. Không còn cách nào khác, Miêu Tú Cúc chỉ có thể cất đồng bạc kia rồi quay về.
Sau khi quay về, nghĩ lại ba mươi quan tiền kia trái tim bà vẫn đập mạnh. Nhưng bà quyết định tạm thời chưa nói với Phúc Bảo và Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi vẫn còn trẻ, chưa đủ chính chắn. Phúc Bảo vẫn đang còn nhỏ, nếu lỡ miệng nói ra thì sao?
Đây là đồ tốt mà Phúc Bảo nhặt được, cũng chỉ có thể cho Phúc Bảo. Bây giờ bà sẽ giúp Phúc Bảo giữ nó, đợi đến lúc bán được nhiều tiền sẽ đưa tiền trả cho Phúc Bảo.
Dù đồ vẫn chưa bán đi nhưng trong lòng Miêu Tú Cúc vô cùng vui vẻ, càng nhìn Phúc Bảo càng thêm thiện cảm, đối xử với Phúc Bảo càng quan tâm nhiều hơn.
Trên bàn cơm tối hôm đó vậy mà xuất hiện hai con cá hầm, Mầm Tú Cúc cầm đũa, dẻ một miếng lớn cho vào bát Phúc Bảo, cười híp cả mắt nói: “Phúc Bảo ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có thể cao nhanh hơn.”
Thẩm Hồng Anh và Lưu Chiêu Đệ ngồi bên cạnh nhìn thấy, trong lòng chua xót.
Mẹ đối xử với Phúc Bảo thật là tốt quá.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT