Lưu Quế Chi cầm lấy cái nhỏ nhất, Lưu Chiêu Đệ tham lam chắc chắn sẽ lấy cái lớn nhất, nếu như mình có thể chọn cái cục đất ấy thì người có thể đi đến thành phố mở mang kiến thức chính là người đàn ông của mình.
Đáng tiếc thời gian không thể quay ngược lại, cô ấy cũng không còn cơ hội một lần nữa mà chỉ có thể giương mắt nhìn ở nơi này, hối hận mà đấm ngực dậm chân.
Sau khi chán nản một lúc lâu, Thẩm Hồng Anh nằm sấp trong chăn mà gào khóc nức nở: “Vệ Quốc, em có lỗi với anh, em không thể nắm được cơ hội này cho anh. Em có lỗi với anh...”
Cố Vệ Quốc cũng bất lực: “Cái não hạt dưa của anh vốn cũng không lanh lợi giống như Vệ Đông, để cho Vệ Đông biết thêm được nhiều kiến thức, quay về chỉ bảo chúng ta chẳng phải cũng tốt sao? Anh không đi cũng không sao cả, em không nắm bắt được thì thôi, cần gì phải nói lời xin lỗi.”
Cố Vệ Quốc đã muốn nói từ lâu rằng mình thật sự không quá hào hứng với việc đi đến thành phố, nhưng Thẩm Hồng Anh luôn nghĩ đến chuyện này nên anh ấy cũng không nỡ giội một gáo nước lạnh cho cô ấy.
Thẩm Hồng Anh nghe thấy vậy thì ngước đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc ra khỏi cái chăn, hừ một tiếng: “Hoá ra là em Hoàng Đế chưa vội, Thái Giám đã gấp. Đúng là phí công sức em quan tâm.”
Đương nhiên bên phía Lưu Chiêu Đệ cũng chán nản, chán nản vì rõ ràng khi Thẩm Hồng Anh lấy cái cục đất nhỏ đó đi, mình có một nửa cơ hội cầm được cục đất có sợi dây đỏ. Nhưng bởi vì lòng tham của mình nên muốn cái lớn hơn kia.
Tại sao không biết mà lấy cái cục đen xấu xí đó chứ?
Lưu Chiêu Đệ suy nghĩ một hồi, hiểu được suy nghĩ của Miêu Tú Cúc.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play