Nhưng mà suy nghĩ một chút thì cảm thấy cũng phải thôi, hôm nay thôn Bình Khê đã là thôn giàu có nhất trong thị trấn, mọi người đã được ăn bánh bao lớn và ăn thịt, trong thôn cũng có không biết bao nhiêu hộ dân có được một vạn nhân dân tệ, ngay cả bọn Trần Hữu Phúc và Vương Phú Quý, ngay cả lão độc thân Trần Hữu Lương rốt cuộc cũng kiếm được tiền để cưới một người phụ nữ góa chồng về làm vợ, tất cả mọi người đều đã có được một cuộc sống tốt hơn, có thể không cảm ơn công sức của Phúc Bảo và Tiêu Định Khôn hay sao? 
Tất cả mọi người đều trở nên tốt hơn, thật giống như chỉ còn lại một mình cô ta, bị bỏ quên ở một góc xó xỉn, không có gì cả, bất cứ thứ gì cũng không thể nhận được.
Cứ như vậy ở giữa trời gió lạnh, Sinh Ngân không biết phải đi về hướng nào. 
Nhà mẹ sao? Mẹ cô ta bây giờ hận cô ta đến chết đi được, không thích cô ta chút nào. 
Nhà chồng à? Người đàn ông không chịu thua kém kia, có ích lợi gì đâu cơ chứ?
Sinh Ngân ngẩng mặt lên, nhìn về phía núi Đại Cổn Tử bao la bát ngát, trong lúc nhất thời, cô ta cảm thấy trời đất mịt mờ như vậy, mà thôn Bình Khê lại nhỏ như thế, một con đường dành cho mình cũng không có.
Làm sao lại suy đổi đến mức này cơ chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play