Người được đỡ lên, Phúc Bảo cười đến lông mi cong cong, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ: “Anh Định Khôn nói mà không giữ lời nhé.”
Tiêu Định Khôn bất đắc dĩ nhăn mày: “Đúng rồi, là anh nói mà không giữ lời.”
Gặp gỡ cô thì cuộc đời này của anh đã xác định nhận thua rồi.
Làm sao có thể để cô ngã dù chỉ là một chút chứ?
Cho dù cô không đau thì anh cũng sẽ đau.
Giày vò cho đến trưa, cuối cùng Phúc Bảo cũng biết đạp xe, có thể loạng choạng đạp một vòng quanh quảng trường. Lúc cua rẽ cũng khá nắm rõ phương hướng. Tiêu Định Khôn rất hài lòng với chuyện này: “Lúc rảnh rỗi luyện thêm chút nữa là ổn rồi, mua một cái xe đạp trước. Ở trong trường chỗ nào ít người thì đến đó đạp một chút.”
Trong lòng Phúc Bảo vô cùng vui vẻ, cảm giác đạp xe và đi bộ không hề giống nhau, ngồi ở trên yên cao, chính mình khống chế tay lái, muốn đến đâu thì đến đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play