Lý Minh Thuyên thành khẩn hỏi Vu An Dân về chi tiết cụ thể của dự án, dẫu sao Lý Minh Thuyên cũng là người phụ trách trong huyện thành, không biết sắp xếp cụ thể của phía trên, có hơi không đoán ra. Vu An Dân thấy vậy, biết đây không phải là người ngoài nên trao đổi về tất cả những gì có thể nói ngoài phạm vi bảo mật cùng Lý Minh Thuyên. Dĩ nhiên là Lý Minh Thuyên vô cùng cảm kích.
Hai bên trò chuyện tương đối, mọi người dứt khoát cùng ăn bữa cơm. Nói đến Phúc Bảo, Tôn Ái Hồng không khỏi nhiều lời: “Phúc Bảo là đứa trẻ ham học, lúc ấy đến huyện lị, một lần đến tiệm sách Tân Hoa, Phúc Bảo nhìn không dời mắt, trông như hận không thể dọn tiệm sách Tân Hoa về nhà!”
Phúc Bảo mím môi cười: “Lúc ấy may mà có dì Tôn, đưa phiếu sách của mình cho con dùng, nếu không sao con có thể mua được sách!”
Ninh Tuệ Nguyệt nắm tay Tôn Ái Hồng: “Tôi đã nghe Phúc Bảo đề cập đến nhiều lần, nói lúc ấy bà giúp nó như thế nào. Còn nói khi đó nguy cấp, lương thực trong huyện thành thiếu thốn, là bà đặc biệt bảo Kiện Bách đưa bánh trái, lương khô gì đó cho nó, giúp đỡ các thứ.”
Tôn Ái Hồng có hơi ngượng ngùng: “Ai dà, là chuyện đã qua rồi, lúc ấy nhiều phiếu sách, không dùng hết! Vả lại Phúc Bảo đúng là làm người ta yêu thương, lúc ấy tôi thấy thích, nó vừa hiểu chuyện, vừa thông minh. Ai không yêu đứa trẻ như vậy!”
Dĩ nhiên Tôn Ái Hồng ngại nói ra lúc ấy đúng là thích đứa nhỏ Phúc Bảo này, còn nghĩ sau này nếu có thể làm con dâu mình thì tốt biết bao.
Nhưng bây giờ Phúc Bảo là sinh viên đại học của đại học thủ đô, mặc dù con trai nhà mình cũng không kém, nhưng danh tiếng trường học kia vẫn không bằng Phúc Bảo người ta. Vả lại Phúc Bảo xuất sắc như vậy, lại tìm được ba mẹ như vậy, sợ là Minh Thuyên nhà mình không xứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play