Sáng sớm hôm sau là ngày mọi người đi thăm viếng người thân, Lưu Quế Chi cũng muốn về nhà mẹ đẻ, bởi vì Ninh Tuệ Nguyệt còn phải đi thăm Tuệ Tâm Tuệ, Như nên cuối cùng quyết định Cố Thắng Thiên đưa Lưu Quế Chi về nhà mẹ đẻ, Phúc Bảo đưa Ninh Tuệ Nguyệt đi thăm Tuệ Tâm, Tuệ Như. Đúng lúc thôn bên cạnh có xe bò có thể đi nhờ đến chỗ Tuệ Tâm.
Mấy năm nay, cứ mỗi hai năm Phúc Bảo sẽ đến thăm hai người Tuệ Tâm, Tuệ Như, cho nên cũng không hề xa lạ, mấy năm nay hai người kia sống cũng rất tốt. Tuệ Tâm nuôi heo, nuôi đến trong nhà thành số một số hai trong thôn. Còn Tuệ Như thì dựa vào bản lĩnh biết nắn xương nên mở một tiệm nhỏ chuyên xem xương cốt cho người ta, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt lên.
Mẹ con hai người chuẩn bị mấy túi lớn đặc sản thủ đô, đến tìm Tuệ Tâm trước. Lúc Tuệ Tâm nhìn thấy hai người đến đương nhiên rất vui vẻ, nghe nói Phúc Bảo tìm lại được mẹ ruột rồi cũng rất mừng cho cô, sau đó ba người cùng kéo nhau đến chỗ Tuệ Như, mọi người ở nhà Tuệ Như ăn cơm.
Trong bữa cơm, Tuệ Như nhớ tới những lời năm đó am chủ nói: “Am chủ nói, Phúc Bảo là người có phúc phần, cho nên mới đặt tên là Phúc Bảo, bây giờ xem ra quả nhiên đúng là như vậy.”
Tuệ Tâm nhớ lại cũng rất tán thành, sau lại liên tục cảm khái: “Lúc trước hai người bọn tôi vẫn còn là ni cô, ôm Phúc Bảo nho nhỏ mà trong lòng phát sầu, nghĩ đứa nhỏ này đúng là mạng khổ, lớn lên với chúng tôi thì sau này chỉ có thể niệm kinh, ăn chay, gõ mõ mà thôi.”
Tuệ Như nghe thế không nhịn được cười.
Năm đó ở trong am, mỗi ngày đều là gánh nước, nấu cơm, niệm kinh gõ mõ, không hề suy nghĩ đến thời thế sẽ thay đổi thế nào, cũng chưa từng nghĩ đến cuộc sống sau này của hai người sẽ tốt được như bây giờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT