Cô ngẫm lại, trước đó Tiêu Định Khôn còn từng đánh Vu Kính Phi, không biết mẹ mình có thành kiến gì với Tiêu Định Khôn không.
Miêu Tú Cúc nhìn ra tâm trạng của Phúc Bảo, an ủi: “Không sao đâu, ông nội kia của cháu là một người bướng bỉnh, nhưng vẫn nói lý được, vẫn có thể thuyết phục. Còn như chỗ mẹ cháu, bà đã nhận ra rồi, chỉ cần cháu thấy vui thì thế nào cũng được. Chắc chắn bà ấy sẽ không can thiệp vào đâu.”
Làm sao Phúc Bảo còn chưa rõ với mình thì Ninh Tuệ nguyệt vừa xót xa vừa cưng chiều, đến mức mình có thể muốn gì được nấy. Nhưng cũng vì vậy mà cô không hy vọng chuyện mình yêu đương sẽ khiến bà ấy cảm thấy di hận gì đó.
***
Hôm đó, lúc Phúc Bảo nói chuyện với Ninh Tuệ Nguyệt, Ninh Tuệ Nguyệt bảo gần đây bản thân thấy cơ thể nhẹ đi, Phúc Bảo nghe xong tất nhiên vui vẻ. Nhân lúc vui vẻ, hai mẹ con lại nói nhiều chuyện hơn.
Vì bên phía nhà họ Cố cũng phải về rồi, nhưng Ninh Tuệ Nguyệt lại không nỡ bỏ, còn khuyên Phúc Bảo: “Con nói với bà nội con đi, bảo bà ấy ở lại thủ đô thêm một thời gian nữa!”
Phúc Bảo không nhịn cười được: “Mẹ ơi, sắp hết năm rồi, mấy người bà nội con phải về chuẩn bị cho năm mới, với trong nhà cũng cần phải kiếm sống mà!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT