Cố Thắng Thiên sờ cằm, quan sát kỹ vẻ mặt của Phúc Bảo một lượt. Thấy vẻ mặt cô dần dần trở lại bình thường, lúc này anh ấy mới yên tâm: “Đi thôi, chúng ta đi ăn Trác tương miến, nhân tiện nói với em về thư hồi âm của ba mẹ.”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả những kỷ niệm trong lòng Phúc Bảo lập tức tan thành mây khói. Cô ngạc nhiên nói: “Ba mẹ em hồi âm rồi sao? Họ nói cái gì?”
Cố Thắng Thiên mỉm cười: “Xem em kích động chưa kỳ. Đi thôi, chúng ta ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện. Em mặc dày một chút, bên ngoài lạnh lắm, có thể sẽ có tuyết rơi đấy.”
Phúc Bảo chỉ đành tạm thời kìm xuống, quay trở về ký túc xá mặc một chiếc áo khoác dày dặn và đeo một cái khăn quàng cổ. Đi xuống dưới tầng, cô đi cùng Cố Thắng Thiên và Tiêu Định Khôn đến một quán cơm nhà nước bên ngoài trường học.
Khi đi ra cổng trường, quả nhiên trời đổ tuyết, nhưng chỉ rơi lẻ tẻ chứ không có nhiều lắm. Cố Thắng Thiên bật cười hào sảng: “May mà có Phúc Bảo đan cho em cái khăn quàng cổ này, ấm lắm đấy. Nhìn này, đây là lông cừu đó.”
Vẻ mặt vô cùng khoe khoang.
Tiêu Định Khôn liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ của Cố Thắng Thiên rồi lại nhìn mình, anh nhíu mày, mỉm cười: “Đẹp đấy, nhưng anh cảm thấy cái khăn quàng cổ của anh ấm hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play