Phúc Bảo lại nói: “Nhận thẳng luôn thì có thể đó, nhưng nhận như vậy, Bành Hàn Tùng trông thấy cô ấy thì biết ngay, chuẩn bị sẵn tâm lý, nhỡ như anh ta không nhận thì sao? Cho nên chúng ta phải nghĩ cách, buộc Bành Hàn Tùng phải nhịn Lý Vĩnh Hồng và Tiểu Nha, buộc anh ta phải thừa nhận, không để anh ta có cơ hội suy tính để chối bỏ chuyện này.”
Mọi người hơi suy nghĩ, đều cảm thấy có lý: “Vậy phải làm sao?”
Phúc Bảo lại nói: “Chúng ta chọn một buổi giảng lớn cho toàn trường, tốt nhất là ở nơi có rất nhiều người hoặc là ở nhà ăn lúc ăn cơm, để Lý Vĩnh Hồng xác nhận trong tối cái đã, xác nhận đúng rồi thì để cô ấy dẫn Tiểu Nha xông thẳng đến nhận người thân, bảo Tiểu Nha gọi ba, như vậy sẽ khiến Bành Hàn Tùng không kịp trở tay. Anh ta vốn không có cơ hội suy tính chối bỏ, đoán chừng chắc chắn sẽ nhịn xuống. Thật ra dù anh ta không nhận nhưng chỉ cần vào thời điểm anh ta phủ nhận, chối bỏ ngay tại chỗ mà có hơi do dự thì mọi người đều biết ngay, có thể nhìn ra được, vậy chúng ta có thể đi tìm lãnh đạo trường, bảo bạn học làm chứng, như vậy đã có thể buộc anh ta nuôi Tiểu Nha rồi.”
Nghe được lời Phúc Bảo, mấy người bạn cùng phòng đều hơi phấn chấn: “Được, cứ làm thế nhé!”
Phùng Mĩ Ni xoa xoay tay: “Mình không chờ đợi nổi để nhìn mặt mũi của Trần Tú Lan ở Viện Văn học rồi, cô ta sẽ hối hận chết mất!”
Lý Quyên Nhi nhớ đến sự chế giễu của người đó dành cho mình, lại nói: “Thật ra còn tiện cho cô ta, nếu Bành Hàn Tùng là ba của Tiểu Nha thật thì cô ta ở chung với Bành Hàn Tùng là nồi nào úp vung nấy cả đời rồi!”
Mọi người hơi nghĩ ngợi, giống như cũng thấy đúng, có điều mấu chốt hiện nay là mẹ con Tiểu Nha, không để ý đến thứ khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT