Sao phải chờ mong ai đó? Phúc Bảo thiếu đàn ông chắc? Hoắc Cẩm Trạch đã là cái thá gì?
Hoắc Cẩm Vân nhìn Tiêu Định Khôn, quan sát một phen: “Vậy nên em cướp Phúc Bảo đi luôn?”
Tiêu Định Khôn: “Đó sao gọi là cướp chứ? Phúc Bảo cũng không phải đồ vật của ai, cô ấy có chủ kiến và mong muốn của mình.”
Nhưng bây giờ trong lòng Hoắc Cẩm Vân lại ngập tràn khó chịu: “Em lớn hơn Phúc Bảo nhiều như vậy, sao em có thể làm thế chứ? Em làm vậy không phải đang ức hiếp con bé còn nhỏ à?”
Tiêu Định Khôn nhíu mày: “Em lớn hơn Phúc Bảo bảy tuổi, em trai anh lớn hơn em ấy sáu tuổi. Em quen em ấy là ức hiếp em ấy còn nhỏ, vậy anh giới thiệu em trai anh thì không phải ức hiếp em ấy nữa rồi à? Còn nữa, anh với em đều biết Phúc Bảo không còn là con nít nữa rồi, em ấy biết rõ bản thân nghĩ gì, muốn gì, cũng biết mình phải làm sao. Em ấy sẽ không đi theo sự dẫn dụ của người khác, em ấy không phải kẻ ngốc!”
Trong phút chốc, Hoắc Cẩm Vân không nói gì.
Anh ta muốn để em trai mình quen Phúc Bảo là có tư tâm, nhưng cũng vì thật lòng thích Phúc Bảo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play