Sau đó Ninh Tuệ Nguyệt cũng bắt đầu nói, nói một đứa bé lớn lên ở nông thôn như Phúc Bảo đã thi đậu đại học Bắc Kinh như thế nào, xuất sắc ra sao. Lúc nói đến câu cuối, Ninh Tuệ Nguyệt than thở khóc lóc: “Lần này con bé lại đạt hạng nhất trong kỳ thi giữa kỳ. Hạng nhất đó, con bé thi tốt biết bao. Đại học Bắc Kinh kia là nơi nào chứ, con bé lại có thể làm bài được hạng nhất. Con gái con cực khổ biết bao!”
Ninh Tuệ Nguyệt vừa khóc như vậy, Vu An Dân bèn trầm mặc. Trong lòng ông ấy không phải không cảm khái.
Mấy mươi năm nay, sự dằn vặt trong lòng chưa bao giờ được buông bỏ thật sự. Bây giờ cuối cùng ông ấy cũng tìm được một đáp án rồi, thì ra con gái vẫn mạnh khỏe. Ngay lúc này, con bé đang kiên cường tiến về phía trước bằng chính sự nỗ lực của mình, trở thành một sinh viên cực ưu tú.
Còn như với ông cụ, ông ấy lại càng phấn khởi hơn, cũng khen theo Ninh Tuệ Nguyệt: “Có thể Phúc Bảo của chúng ta không bình thường thật đấy! Nghe nói con bé còn là lính danh dự của kỳ huấn luyện quân sự nữa. Đó là kế thừa truyền thống tốt đẹp của nhà chúng ta rồi!”
Ninh Tuệ Nguyệt lau nước mắt, gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ, con bé học giỏi, biểu hiện trong kỳ huấn luyện cũng tốt. Đó là văn võ song toàn!”
Ông cụ Vu kích động, vỗ bàn một cái: “Đây là trò giỏi hơn thầy!”
Hai người ba chồng và con dâu này ông khen một câu, tôi cảm thán một câu, thật sự là sắp khen Phúc Bảo tới tận trời rồi. Họ vừa nói vừa cùng lau nước mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play