Nghe xong, Phúc Bảo lập tức sốt ruột, sợ người khác nhìn thấy, tuy rằng hiện tại trên đường có rất nhiều người yêu đương nắm tay nhau, cũng không phải trò lưu manh nhưng cô thẹn thùng!
Cô vội vàng chịu thua, mềm mại nói: “Anh Đại Khôn không xấu một chút nào, là anh trai ngoan, anh buông em ra đi...”
Mùi hương ngọt ngào của cô gái nhỏ quanh quẩn trong mũi anh, lời cô nói vừa mát vừa mềm mại như tơ lụa khiến máu anh sôi trào, khiến anh ước gì có thể...
Ánh mắt của Tiêu Định Khôn rung động, cơ thể cứng đờ.
Sau một hồi im lặng, anh nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên thả cánh tay đang ôm eo cô ra, trong nháy mắt buông ra đó, anh vẫn nắm chặt bàn tay cô.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, đè nén kích động trong lồng ngực, cất giọng khàn khàn: “Muộn rồi, anh đưa em về trường học.”
Phúc Bảo xấu hổ cúi đầu, khẽ ừ một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play