Ông cụ trông chờ, nghẹn ngào nói: “Cháu gái, Nhu Nhu à, cháu là cháu gái nhà ông, cháu gọi ông một tiếng ông nội đi được không? Gọi một tiếng đi mà, ông là ông nội cháu, sao cháu không gọi ông nội chứ?”
Phúc Bảo nhìn ông cụ trước mặt, giọng nói già nua đau thương, mang theo gương mặt ủy khuất. Rõ ràng đã lớn tuổi như vậy lại như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, vừa bá đạo vừa đáng thương, mong chờ cô gọi một tiếng ông nội.
Ông cụ Vu đợi không nổi, thấy Phúc Bảo ngạc nhiên nhìn mình, gấp gáp đến mức đỏ mặt tía tai, muốn giơ cả chân lên: “Cháu không gọi ông nội thì ông sẽ tức giận đó. Mau gọi ông nội đi, ông đây là ông nội của cháu đó nha đầu.”
Phúc Bảo nhìn dáng vẻ muốn giơ chân kia, hơi buồn cười, lại hơi buồn rầu, cúi đầu xuống, lại ngẩng đầu lên, rốt cuộc dịu dàng gọi: “Ông nội.”
Ba mẹ thì không thể gọi tùy tiện, ba mẹ ở nông thôn không ở đây, cũng không có khả năng không thông báo cho họ một tiếng đã có thể nhận người thân, nhưng ông nội thì có thể gọi.
Ông cụ trước mặt rất già, đi đường hơi lảo đảo, nhưng tính cách vô cùng trẻ con, đây là ông nội của cô.
Ông cụ Vu nghe một tiếng gọi này thì trong bụng như nở hoa, nhào đến nắm tay Phúc Bảo: “Cháu gái lớn, cháu gái ngoan, Tiểu Nhu Nhu của chúng ta cháu ngoan của tôi ơi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT