Phúc Bảo càng cười to hơn, tiêng cười trong trẻo vui sướng, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh Định Khôn, hóa ra anh thích ăn dấm như vậy. Em còn cho rằng…”
Tiêu Định Khôn vuốt cổ tay cô: “Em cho rằng cái gì chứ?”
Phúc Bảo muốn nói là cô cho rằng anh sẽ không quan tâm những cái này. Nhưng nghĩ lại thì vẫn không nói ra, cười nói: “Dù sao thì cũng không giống như em nghĩ.”
Hai tay Tiêu Định Khôn nắm chặt tay cô, ép buộc cô đối mặt với mình: “Em nghĩ rằng anh là kiểu người gì?”
Khoảng cách hai người rất gần, bốn tay nắm chặt lấy nhau, bầu không khí nam tính mãnh liệt cũng với nhiệt độ cơ thể anh bao trùm lấy cô. Một đôi mắt đen sâu thẳm phảng phất đốt lên một ngọn lửa, muốn thiêu đốt cô trành tro bụi.
Bầu không khí như ậy khiến cô không dám nhìn anh.
Cô cũng không phải người hay ngượng ngùng, bình thường lên bục phát biểu, biểu diễn tiết mục hay trả lời câu hỏi đều vô cùng tự nhiên hào sảng. Nhưng chỉ cần gặp anh, chỉ cần anh nhìn cô một cái là cô đã cảm thấy hô hấp khó khăn, không biết phải đáp lời anh như thế nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT