Nghe người ta kể chuyện liên quan đến Phúc Bảo và đại đội sản xuất Bình Khê, nói là Phúc Bảo được người trong am ni cô nhặt được trên núi, còn bị đồn lại con gái do ni cô trong am ni cô sinh ra. Sau đó am ni cô không còn nữa, Phúc Bảo không còn nơi nào để đi, đành phải để chính quyền chủ trương giao cho người dưới núi nuôi dưỡng.
Kết quả là nhà kia nhận nuôi cô nhưng không đối xử tốt với cô, vất bỏ cô, cô bị ném đến ném đi. Cuối cùng là do nhà họ Cố thu nhận cô, thành con gái nhà họ Cố, lúc này mới có những ngày tháng tốt lành.
Lúc nghe được hồi âm, Ninh Tuế Nguyệt đau đến mước ruột gan xoắn vào nhau, đây là con gái ruột của bà, đứa con gái ruột bị người xấu vứt bỏ trên núi, lập tức không nhịn nổi, suýt chút nữa đã lao đến đại học Sư phạm.
Vu An Dân vẫn còn lý trí hơn bà, cứng rắn ngăn bà lại để bà tỉnh táo hơn.
“Những chuyện này đối với Phúc Bảo đều là chuyện quá khứ rồi. Bây giờ bà nghe chuyện này xong đi tìm con bé, kích động nói chuyện cả nửa ngày với con bé thì con bé cũng chỉ cảm thấy đây là quá khứ rồi, cũng không còn tính toán gì nữa.”
Vu An Dân bất đắc dĩ nói: “ Con bé đã lớn như vậy rồi, thời gian cực khổ nhất cũng đã vượt qua được, bây giờ còn thi đậu đại học sư phạm, cuộc sống rất tốt, ba mẹ nuôi cũng rất yêu thương con bé. Đột nhiên chúng ta xuất hiện nói mình là ba mẹ ruột của con bé thì con bé không muốn nhận cũng có thể hiểu được. Bây giờ chúng ta phải nhịn xuống, không thể nóng vội, phải có chiến thuật, từ từ ở bên cạnh con bé. Đến lúc đó việc nhận lại nhau cũng sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông thôi.”
Ninh Tuế Nguyệt suýt chút thì choáng váng. Tôi muốn nhận con mà ông còn muốn giảng giải chiến thuật cho tôi sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT