Cô còn có thể nói gì được chứ? Nhớ đến Tiêu Định Khôn, trong lòng vui vẻ, nhưng cũng không tiện thể hiện ra trước mặt bạn cùng phòng, nên đành ngồi nép một bên, lấy tai nghe bắt đầu nghe máy nghe nhạc.
Thứ tiếng Anh tiêu chuẩn chảy vào trong tai, âm lượng vừa vặn phù hợp, âm sắc chuẩn chỉnh, nghe giọng nói êm dịu này thì nhớ đến lời nói của Tiêu Định Khôn lúc cho mình máy nghe nhạc, Phúc Bảo không nhịn được mà nở nụ cười mãn nguyện.
Nhưng…
Cô chống cằm, nhịn không được ngốc nghếch suy nghĩ, khăn quàng cổ mình tặng anh rốt cuộc anh có thích không?
Gần đầy Phùng Mĩ Ni vui đến phát điên, cô nghe ý kiến của Phúc Bảo, đem tất cả những đạo lý, câu chuyện của mình, viết lại nguyên bản, sau đó đưa đến chỗ tạp chí trường học. Không ngờ sau một thời gian, bài văn này lại được biên tập viên nhìn trúng, nói là muốn xuất bản còn phát cho Phùng Mĩ Ni chính tệ tiền công.
Phùng Mĩ Ni sướng điên rồi, nhìn văn mình tự viết biến thành chữ in trên giấy, cái cảm giác này thật sự là không giống nhau mà.
Mà còn phát hẳn chín tệ, tiền trợ cấp trong trường đại học của cô một tháng chỉ mới có mười lăm tệ mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT