Phúc Bảo đoạt đường chạy trốn nhưng không thể trốn thoát, cô cắn môi, trên gương mặt trắng như tuyết đột nhiên ửng đỏ, đỏ đến mức giống như hoàng hôn lúc còn bé chạng vạng nhìn thấy trên cánh đồng lúa mì, kiều diễm quyến rũ.
Tiêu Định Khôn nhìn chằm chằm dáng vẻ xinh đẹp kia, ngọn lửa ở sâu trong đáy mắt đang cháy, giọng nói khàn khàn như đang nỉ non: “Phúc Bảo, em đang trốn anh sao?”
Phúc Bảo cúi đầu, nắm chặt tay, xấu hổ nói: “Em trốn tránh anh đấy, làm sao vậy…”
Tiêu Định Khôn nhìn bộ dáng của cô, trong lòng lại càng sinh ra rất nhiều thương tiếc, bộ dáng làm nũng của cô quá đáng yêu: “Tại sao lại trốn tránh anh chứ? Anh đã làm gì sai sao?”
Phúc Bảo đương nhiên ngại ngùng để lộ tâm tư chân thật của mình, cố ý nói: “Em đi tìm anh, anh lại không ở nhà, em đã chờ rất lâu!”
Tiêu Định Khôn nhìn đôi mắt hạnh trong suốt như nước của cô xoay tròn, không khỏi khàn khàn cười ra tiếng: “Thật sao? Em đi tìm anh làm gì thế?”
Anh vừa hỏi, Phúc Bảo lập tức nhớ tới khăn quàng cổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT