Phúc Bảo không muốn một mình ở phía trước với Tiêu Định Khôn, đành phải gọi Cố Thắng Thiên.
Bây giờ trong lòng Cố Thắng Thiên cũng rất khó chịu, anh ấy bị dọa sợ không nhẹ, lần này đi chơi ở ngoại thành là do anh ấy tổ chức, nếu như bạn học xảy ra chuyện gì thì anh ấy thật sự cảm thấy muốn đời muôn kiếp không trả hết lỗi lầm, hai chân ấy như nhũn ra, anh ấy đặt mông ngồi ở phía sau thùng xe: “Cậu lên phía trước ngồi đi, tôi cố gắng cùng nhau nói chuyện.”
Phúc Bảo không còn cách nào khác, đành phải chui vào phía trước đầu xe.
Mùi hương thơm bên cạnh mơ hồ bay đến, tay Tiêu Định Khôn hơi siết chặt tay lái, anh nhìn đường núi phía trước, giọng nói trầm thấp: “Việc của hôm nay, anh đã cướp công của em rồi.”
Trong lòng Phúc Bảo vốn cũng hơi mông lung, Phùng Mỹ Ny ở giường trên của cô suýt nữa đã mất mạng, trong lòng đương nhiên sẽ không dễ chịu gì, nhưng hiện tại nghe được câu này của Tiêu Định Khôn, cô nhịn không được nở nụ cười.
Cô mím môi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Định Khôn: “Cám ơn anh, anh Định Khôn.”
Cô chỉ cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng có thể chạy tới ngăn cản hay không, ngăn cản như thế nào, đều phải dựa vào anh Định Khôn rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT