Lúc trước nghe em gái kể, anh ấy cảm thấy lời em gái nói Ninh Tuệ Nguyệt thật sự quá kỳ quái, có chút không thể tin được, hiện tại lại hoàn toàn tin tưởng, người này quả nhiên là bệnh tâm thần, đầu óc không bình thường.
Tiêu Sở Tĩnh thì cười lạnh một tiếng, lễ phép mà xa cách tiến lên: “Dì Ninh, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, ngài đây là muốn làm cái gì? Cô gái nhà người ta còn là sinh viên, như vậy dọa người tôi cũng không tốt.”
Cô ấy nghĩ lại, vẫn cảm thấy không đủ, lại nói: “Đúng rồi, dì Ninh, nếu đã gặp nhau, chúng ta liền nói rõ ràng, em trai cháu Định Khôn đánh nhau với Kính Phi nhà dì, cho cháu hỏi chút, đều là người trẻ tuổi xúc động đùa giỡn, kỳ thật chuyện đánh nhau này, cũng không phải chuyện nhất định phải đánh ai, dù sao ruồi nhặng không chích chỗ không có kẽ trứng, nhưng đánh liền đánh, sau khi đánh nhau còn muốn kiện cáo với ba mẹ tìm người đi tra hỏi, vậy thì không thích hợp lắm chứ?”
Ba người Tiêu Định Khôn và Cố Thắng Thiên, Tiêu Sở Tĩnh, một người trầm tính lạnh lùng, một người tức giận, một người trong lời nói giấu ý châm biếm, cùng nhau đối mặt với Ninh Tuệ Nguyệt.
Ninh Tuệ Nguyệt nhìn Phúc Bảo đứng sau Tiêu Định Khôn được Tiêu Định Khôn che chở, lại nhìn anh trai cô lửa giận ngút trời và người chị có chuẩn bị mà đến, khẽ thở dài: “Các người hiểu lầm, hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm?” Tiêu Sở Tĩnh nở nụ cười: “Dì Ninh, chuyện này khó mà nói là hiểu lầm, cháu hiểu tính tình Định Khôn nhà cháu, em ấy không vô duyên vô cớ đến mức đánh nhau với người khác, dù sao cũng nên có một nguyên nhân chứ.”
Nếu đã đến thời điểm nói chuyện, Tiêu Sở Tĩnh có một trăm một ngàn đạo lý muốn nói, đã đến lúc nói chuyện rõ ràng với người nhà họ Vu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT