Ninh Tuệ Nguyệt nghĩ tới liền khổ sở, áy náy trong lòng: “Mẹ, mẹ vốn là muốn tìm chủ nhiệm Trần bảo ông ta nói Phúc Bảo, đây không phải là chuyện Tiểu Duyệt nói với mẹ về Phúc Bảo sao, mẹ hiểu lầm, ai, con nói đứa nhỏ Tiểu Duyệt này cũng thật là...”
Vu Kính Phi nhíu mày: “Mẹ, lúc ấy con không nói cho mẹ biết, đó là sợ mẹ biết một hồi vui mừng vô ích, con nghĩ chờ tra ra kết quả sẽ nói với mẹ, không nghĩ tới mẹ thật sự hiểu lầm, còn đi tìm chủ nhiệm Trần, việc này vạn nhất truyền ra ngoài, mẹ nói Phúc Bảo làm người như thế nào? Đây không phải là mẹ đã làm hỏng thanh danh của Phúc Bảo sao?”
Kỳ thật cũng không cần con trai nói, Ninh Tuệ Nguyệt đã hối hận muốn cho mình một cái tát, hiện tại con trai nhắc tới như vậy, bà ta càng khó chịu đến mức ngực đau xót.
Vu An Dân bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Vu Kính Phi một cái: “Được rồi, được rồi, mẹ con đã hối hận rồi, còn có thể như thế nào, hiện tại đầu tiên là xác nhận Phúc Bảo chính là em gái của con, sau đó chúng ta lại xem làm thế nào xin lỗi với con bé, bù đắp chuyện làm sai.”
Vu Kính Phi chính nghĩa lẫm liệt nói: “Ba, mẹ, vạn nhất Phúc Bảo không phải em gái ruột của con, chẳng lẽ không nên xin lỗi Phúc Bảo, không phải em gái của con, nên tùy ý bị chúng ta oan uổng sao?”
Vu An Dân: “Không phải em gái con, đương nhiên cũng nên xin lỗi, việc này vốn là mẹ con đã làm sai.”
Ninh Tuệ Nguyệt nghĩ đến đứa nhỏ Phúc Bảo kia, nghĩ đến làm con bé chịu ủy khuất, cho dù đó không phải là con gái của mình, chuyện mình làm quả thật đúng là không nên, dù sao con gái của người khác cũng là con gái mà!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play