Phúc Bảo và mấy cô bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phùng Mĩ Ni nói to: “Chúng ta đừng dùng nữa, dù sao cũng đã chụp xong năm phần bắp cải chiên rồi.”
Năm phần bắp cải chiên sao? Vu Kính Phi hoang mang, mà Vu Tiểu Duyệt cũng không hiểu nổi.
Phúc Bảo mỉm cười giải thích gốc gác của năm phần bắp cải xào. Vu Kính Phi cũng không nhịn được mà bật cười: “Mấy em thật là biết đùa quá đi.”
Nụ cười này ngược lại khiến bầu không khí dễ chịu hơn, mọi người đều biết Vu Kính Phi là anh trai của Vu Tiểu Duyệt, từ trong quân đội về thăm người thân liền hỏi thăm chuyện trong quân đội. Vu Kính Phi trò chuyện vui vẻ, kể đủ loại chuyện trong quân đội, mọi người nghe vô cùng say sưa.
Nói chuyện một hồi đã đến giờ cơm thế là Vu Kính Phi đề nghị: “Mọi người dù sao cũng là bạn cùng lớp của em gái anh, cũng không có người ngoài, chúng ta đến căn tin cùng ăn cơm đi.”
Bạn bè của Phúc Bảo nhao nhao đồng ý, Phúc Bảo nhẹ nhàng đưa mắt nhìn qua Vu Tiểu Duyệt một cái. Chỉ thấy trong sự không vui vẻ trong mắt Vu Tiểu Duyệt rất rõ ràng, muốn giấu cũng giấu không nổi.
Thấy cô ta không vui như vậy, ngược lại Phúc Bảo rất vui, dứt khoát cười nói: “Anh Vu, vậy hôm nay để em mời khách, mời anh đến căn tin ăn cơm được không? Coi như cảm ơn anh ngày đó giúp ta chuyện vé giường nằm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT