Mà ở ngoài trường học Phúc Bảo còn có một anh Định Khôn đối xử tốt như vậy với Phúc Bảo, tốt đến mức khiến người khác đỏ cả mắt.
Cuối cùng vẫn là Vương Phượng Hoa thở dài: “Đây là phiền não của thanh niên mà, em đừng nghĩ nữa, chúng ta nói chuyện chụp ảnh trước đi.”
Vừa nhắc đến chuyện chụp ảnh, mọi người lại hào hứng trở lại, Phúc Bảo cũng tạm thời bỏ qua cái phiền muộn nhỏ nhặt của tuổi thanh xuân, lấy cuộn phim mình mua ra: “Một trăm tấm phim đó, có thể chụp một trăm tấm ảnh.”
Mọi người đều thích muốn chết, gương mặt tràn đầy sự mong chờ và vui vẻ, còn bàn bạc chuyện chia tiền cuộn phim và rửa ảnh, quay về tính toán sổ sách.
Nói xong cái này mọi người nhìn nhau, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, buổi chiều không có tiết học, vậy thì làm gì đây? Tất nhiên là không muốn đến thư viện rồi, vậy thì thay áo quần thời thượng xinh đẹp thôi, ăn mặc xinh xắn rồi đi chụp ảnh nào.
Ngoại trừ Đinh Vệ Hồng, năm người trong ký túc xá đều mặc áo sơ mi thắt eo vào quần ống loe đã mua lúc trước. Dáng vẻ từng người thướt tha dịu dàng, tràn ngập thanh xuân. Đến cả Vương Phượng Hoa cũng trẻ hơn trước đây nhiều.
Mọi người trịnh trọng mang theo máy ảnh, đi đến một khu ở trường học. Đó là cái hồ bên cạnh trường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT